Thế nào tôi cũng phải trách nhẹ chị Hiền và trêu lại chị cho đỡ tức. Bên trong có tiếng đàn bà lạ hoắc, cộc lốc nói vọng ra: — Come in! (Vào đi!) Rõ ràng tiếng nói lạnh lùng này không đúng với giọng nói trong trẻo êm ái của chị Hiền. Nhưng tôi cũng mạnh dạn xoay nhẹ nắm cửa đi vào. Bà bác sĩ người Trung Hoa có thân hình tròn như hột mít ngước cặp kính trắng lên nhìn tôi. Bà ta nói: — Chào ông! Ông cần gặp tôi có chuyện gì? Cô y tá cho tôi biết rằng ông đến thăm bệnh nhan bị bán thân bất toại cấp tính ở phòng châm cứu số 11 phải không? Có điều gì khác thường xảy ra cho bệnh nhân tên Julliet này? Tôi thực sự tin rằng mình đã gõ lầm cửa, gặp sai người. Bà bác sĩ bệ vệ và nghiêm nghị này không phải là chị Hiền, không phải là người từ nhiều tháng nay không lúc nào tôi không tưởng nhớ tới và thầm mong có ngày được gặp lại.