Nhưng công đức hồi hướng từ đâu mà có, nếu không phải là do chính tâm tu tập cùng với phước báu qui tụ từ thập loại chúng sinh lẫn những người có trách nhiệm khai sinh ra nó, tức là các người làm mẹ làm cha, cho dù thai nhi đã bị hủy đi, đứa trẻ không được cất tiếng chào đời. Nghe đến đây, Triệu Phong khiếp sợ rùng mình. Chàng có cảm tưởng như vị sư già đã soi rọi đúng chân tướng lâu nay vì đời sống tâm linh hời hợt, chàng đã không hề quan tâm nghĩ tới. Triệu Phong ngắt lời vị sư già: — Cúi xin Sư ông ban cho con một lời chỉ dạy để cho con còn có cơ hội sám hối ăn năn. Sư ông nhìn Triệu Phong bằng đôi mắt thương xót hiền từ, ông nói: — Con người thì nhân vô thập toàn, mấy ai có được duyên cơ để mà giác ngộ. Tội lỗi thì đã xảy ra, dù kẻ lầm lỗi chẳng qua cũng chỉ vô tình. Điều quan trọng là ta phải thành khẩn ăn năn và không cố tình tái phạm. — Dạ! Vị sư già đặt bàn tay tâm từ lên vai Triệu Phong như muốn truyền sang cho chàng lòng yêu thương cùng sức mạnh thần bí: