Đạt vẫn thầm mơ mộng, gắng sức làm vui lòng Trúc Thanh, chừng đợi ít năm, sau khi anh đỗ đạt thành tài, khi cả hai đã bước đến ngưỡng cửa trưởng thành thật sự, anh sẽ xin cha mẹ hai nhà tác hợp lương duyên để cho anh và Trúc Thanh được sống bên nhau hạnh phúc suốt đời, yên vui đến thuở đầu bạc răng long bên người vợ kiều diễm mà ai nấy cũng phải ao ước trầm trồ. Nhưng cuộc đời và những khát vọng dục tình của Trúc Thanh vốn là một cái hồ sâu không có đáy, một đại dương vô hạn, cho dù anh có gắng sức và sẵn lòng hy sinh chiều theo mọi ước muốn của người yêu đến đâu đi nữa, thân xác và tinh thần của Đạt cũng chỉ là cái giới hạn nhỏ nhoi thường tình. Anh tự đem cái vô hạn nhỏ nhoi của bản thân trải ra trước cái vô hạn mênh mông của Trúc Thanh và của cuộc đời, thì có khác nào lấy cái không đem so với cái có, lấy cái hẹp mà ví với cái vô biên, giống như rất nhiều người không biết tự đo lường cân nhắc, nên chẳng bao lâu anh đã rước lấy thảm họa vào thân bằng sự ra đi vĩnh viễn của một kiếp người. Đạt bị kiệt lực, rồi vướng phải phải bệnh lao.