Anh nghĩ xem, có phải đúng như vậy hay không? Trúc Thanh đánh trúng tim đen của người đàn ông si tình, lại cũng đầy lòng ích kỷ, muốn chiếm hữu Trúc Thanh một cách riêng rẽ lâu dài. Nàng vô cùng tinh ý, đoán biết được cả những ý đồ thầm kín nhất của anh ta. Trúc Thanh giả lả cho qua câu chuyện: — Thôi anh! Nghĩ ngợi vẩn vơ để làm gì. Nghe lời em nhé! Chúng ta hãy cứ tận hưởng những giờ phút hạnh phúc bên nhau. Anh quên sao? “Mưa lúc nào mát mặt lúc bấy giờ”, hơi sức đâu để cho những giờ phút của chúng ta bên nhau trở nên nhạt nhẽo vô vị... Nói rồi, như thói thường, Trúc Thanh chủ động khêu gợi, đưa tâm hồn nhẹ dạ của Tấn thêm một lần đắm chìm vào cuộc ái ân bất tận.