“Đúng là con người đáng ghét.” Tôi nói vậy rồi bắt chước chồng, lập tức chui ra khỏi màn về chỗ của mình, chen vào nằm giữa hai đứa con mà ngủ theo hình chữ “tiểu” (⼩). Tuy nhiên, chỉ cần nũng nịu, nói chuyện và cười với chồng như thế thôi là tôi cũng vui và cảm thấy cái khối ngưng kết trong ngực mình đã tan ra một chút, đêm đó tôi đã ngủ được một giấc lơ mơ đến sáng mà không trằn trọc suy tư. Từ giờ trở đi tôi thay đổi suy nghĩ của mình. Cứ duy trì tình trạng này, nũng nịu với chồng, nói đùa, vờ vĩnh một chút thì có chuyện gì nữa cũng không sao, không cần có thái độ đúng đắn cũng chẳng hề gì, đạo đức gì cũng được, chỉ là muốn sống vui vẻ một chút, lâu lâu, cho dù một giờ hai giờ vui vẻ là được, bám víu vào chồng làm sao trong nhà cất tiếng cười vui vẻ là xong. Đúng lúc tôi định thực hiện điều ấy thì một buổi sáng kia, chồng tôi nói là muốn đi suối nước nóng. “Anh nhức đầu quá. Đúng là chịu thua cái nóng mất rồi.