Tắm rồi vào phòng ngủ. Rồi bố và mẹ mải cãi nhau gì gì đó. Thấy mẹ hầm hầm đi ra, chẳng nói chẳng rằng, đẩy cô ngã dúi vào tường. Bảo: Mày là cái nợ đời của tao… Rồi ra ngoài, lấy xe, lao đi mất dạng. Cô vẫn giữ đúng tư thế như khi mẹ đẩy cô. Nước mắt chẳng có, cũng không thấy cảm nhận gì đặc biệt hơn lúc trước khi chuyện gì đó xảy ra.