Ngôi trường cải huấn này của cô, nghiêm ngặt quá đáng. Cô rồi cũng phải quen với nó. “Có thể, ưm, có thể nhắc lại được không ạ?” cô hỏi giám thị. “Cái gì mà bệnh xá ấy ạ—?” “Ô hô, xem chúng ta có ai này” giám thị gầm lên, rồi tiếp tục, dằn từng từ: “ Bệnh xá. Nếu em đau yếu chỗ nào thì đó sẽ là nơi giúp em tỉnh táo, minh mẫn, đầy sức sống, gì cũng được.” Phụ nữ, Luce kết luận, sau một hồi nghiên cứu vị giám thị. Không người đàn ông nào đủ thâm hiểm để nói được cái giọng ngọt phát lợm như vậy. “Rõ rồi ạ.” Luce thấy lòng trĩu xuống. “Bệnh xá.”