“Rồi, giờ thì khai đi.” Arriane ra lệnh. Cô ngồi phịch xuống, ra hiệu cho Luce ngồi cạnh mình rồi hỏi, “Sao cậu phải vào đây?” Giọng Arriane nghe như đùa nhưng nó khiến Luce phải làm theo. chuyện này thật lố bịch, cô những mong ngày đầu tiên của mình ở đây trôi qua bình yên không phải rùng mình nhớ lại chuyện cũ mà vẫn giữ được cái vẻ bình thản giả vờ. Nhưng hiển nhiên mọi người ở đây đều muốn biết. Cô có thể cảm nhận máu tụ lại giật giật hai bên thái dương. Nó luôn thế mỗi khi cô cố nhớ lại—cố hồi tưởng lại—đêm hôm ấy. Cô luôn cảm thấy tội lỗi về những chuyện xảy ra với Trevor nhưng cô cũng gắng hết sức để không bị những cái bóng nhấn chìm, thứ duy nhất về vụ tai nạn cho tới giờ còn lưu lại trong trí óc cô.