Bố không sợ mấy con yêu quái đó à?” Chẳng có con yêu quái nào cả, bố mẹ quả quyết như vậy với cô con gái nhỏ nhưng Luce cứ lặp đi lặp lại về thứ gì đó ướn éo và u tối, việc này dẫn đến kết quả cô phải đi khám mắt vài lần, đeo kính và rồi lại phải khám tai sau khi cô sai lầm tả lại những thanh âm ri rỉ khàn đục thỉnh thoảng phát ra từ mấy cái bóng—rồi đến các liệu pháp tâm lý, tiếp tục điều trị nhiều hơn và cuối cùng là các đơn thuốc chống chứng loạn tâm thần. Nhưng chẳng có gì khiến chúng biến đi cả. Thấm thoát cũng mười bốn tuổi, Luce từ chối điều trị tiếp.