Luce ngồi chân trong chân ngoài trên cái ghế khán đài, day day hai thái dương bằng ngón cái và ngón giữa. Nếu hôm nay thoát được, cô nhất định vùi mấy chuyện quá khứ vào những nơi sâu kín nhất trong đầu mình. Cô không thể chịu nổi việc cứ phải dò dẫm tìm lại từng mảnh ký ức về đêm hôm ấy vì vậy chẳng việc gì cô phải tâm sự những chuyện khủng khiếp đó cho người lạ, một kẻ xa lạ khùng điên. Thay vì trả lời, cô nhìn Arriane, kẻ đang nằm lăn ra những khúc gỗ tròn kia, diện một cái kính râm to bự đen xì che hết cả phần dễ coi nhất trên khuôn mặt. Kể ra thì cũng khó nói nhưng có vẻ như cô nàng cũng đang chăm chú quan sát Luce, bởi vì, chỉ sau đấy vài giây, cô bật dậy, hai mép kéo đến tận mang tai.