Arriane tóm được cái nhìn đó của Luce, liền nhướn cặp lông mày vẻ hết sức gian tà. “Thú thật nhé,” cô nàng bảo. “Tất cả đều là một lũ thần kinh khốn nạn hết.” Nhe răng cười toe toét, cô nàng chốt hạ, “Nào, để tớ dắt cậu đến chặng cuối chuyến tham quan.” Luce cũng chẳng có mấy chọn lựa. Cô trườn xuống khỏi những khúc gỗ khán đài sau Arriane, nhanh nhẹn cúi đầu khi một con kền kền quỷ quyệt nhào xuống sát sạt. Arriane chẳng thèm bận tâm, chỉ vào ngôi nhà thờ phủ đầy rêu phong nằm tít đằng xa phía bên phải khoảng sân. “Đứng từ đằng này, du khách có thể thấy nhà thể chất, toà-nhà-mangbiểu-tượng-nghệ-thuật của chúng ta,” cô nàng nói, bắt chước thứ giọng mũi kiểu hướng dẫn viên du lịch.