“Ở đây mọi người làm tất cả những gì có thể cho qua ngày,” cô nàng nhún vai nói. “Nhưng nếu cậu lơ là với đám kền kền đang sà xuống kia thì nơi này sẽ đậm mùi xác chết đấy.” Cô nàng ngồi xuống một cái ghế dài dưới rặng liễu ủ rũ rồi vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh ra điều bảo Luce ngồi xuống. Luce gạt sạch đám lá mục rữa ẩm ướt trên ghế nhưng ngay trước lúc ngồi xuống, cô chú ý tới một bộ trang phục hoàn toàn phạm quy. Một bộ trang phục phạm quy cực kỳ thu hút là khác. Cậu ta quàng một chiếc khăn màu đỏ tươi quanh cổ. Thật quá xa xỉ với thời tiết thế này khi mặc hẳn một chiếc áo da màu đen bên ngoài chiếc áo len cùng màu thế kia. Có thể cậu ta chỉ là một chấm màu giữa khoảng sân này thế nhưng lại là tất cả những gì trong mắt Luce lúc bấy giờ. Thực tế mà nói, mọi thứ quanh đó đều trở nên mờ nhạt, không biết Luce cứ như thế trong bao lâu nhưng cô đã hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu.