Cô thậm chí còn chẳng biết cậu ta. Cậu ta đang nói chuyện với một gã thấp hơn có mái tóc xoăn từng lọn và nụ cười đầy răng. Cả hai người họ đang cười rất thoải mái và thành thực mà nói—theo cái cách khiến Luce thấy ghen tị đến lạ lùng. Cô cố cào lại tâm tưởng, bới lại bộ nhớ xem rằng đã bao lâu rồi cô không cười, một nụ cười thực sự, như họ. “Đấy là Daniel Grigori,” Arriane nói như thể vừa nhảy bổ vào càn quét tâm trí cô vậy. “Có vẻ như cậu chàng vừa mới thôi miên ai đó thì phải.” “Nói vậy là còn nhẹ đấy,”