Arriane gạt mạnh tay cậu ta. “Bỏ ra, Cam. Thế còn có nghĩa: Nằm mơ đi.” Rồi hất hất đầu về phía Luce. “Và cậu có thể để dành lời khen cho vật nuôi mới của tôi, ở đằng kia kìa.” Đôi mắt màu lục vụt lóe lên khi nhìn Luce khiến cô cứng người. “Chắc chắn rồi,” cậu ta nói và bắt đầu hướng về phía cô đi tới. Cậu nở một nụ cười với Luce, kẻ đang ngồi ngay đơ với đôi cổ chân bắt chéo dưới ghế và đôi bàn tay nắm chặt gọn gàng đặt trên mặt chiếc bàn chi chít những hình grafity. “Ma mới như chúng ta nên tụ tập lại với nhau,” cậu ta cất lời. “Hiểu ý tôi chứ?” “Nhưng tôi tưởng cậu từng ở đây hồi trước rồi mà.”