Tôi chẳng biết ai cả. Tôi đã không được nghe hướng dẫn những gì cần biết và phải nhờ ai đó “— cậu liếc sang Arriane—”chỉ cho biết mọi thứ.” “Gì, vậy là cậu không được hướng dẫn gì hết sao?” Luce thốt lên rồi ngạc nhiên khi nghe giọng mình mang âm điệu bỡn cợt. Một nụ cười thoải mái quét qua gương mặt Cam. Cậu nhướn một bên chân mày nhìn cô. “Và tôi còn nghĩ không bao giờ muốn quay lại cái nơi này nữa cơ.” Luce đỏ mặt. Cô không hay dính dáng tới mấy gã du côn—nhưng nghĩ lại, chưa một ai trong số họ từng kéo bàn lại gần bàn cô, ngồi phịch xuống bên cạnh cô và nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt ánh lên sắc xanh của ngọc lục bảo. Cam lục tìm trong túi áo rồi lôi ra một miếng gảy đàn guitar màu xanh in số 44 trên đó. “Đây là số phòng tôi.