Paul mỉm cười nhớ lại và trút bộ sa phục xuống.
Chàng đứng thân trần, hòa hợp với thế giới của mình một cách kỳ lạ. Xứ Cát giờ là một thế giới đầy đối nghịch - một thế giới bị vây hãm mà vẫn là trung tâm quyền lực. Bị vây hãm là số phận tất yếu mà quyền lực mang tới, chàng
nhận định. Chàng nhìn xuống thảm xanh, cảm thấy những họa tiết thô ráp cọ vào lòng bàn chân.
Gió mây tầng đổ cát xuống Tường Chắn, làm ngập phố tới tận gót chân. Người đi bộ khuấy tung cát lên thành bụi ngột ngạt, khiến các máy lọc của sa phục bị tắc nghẽn. Thậm chí tới lúc này chàng vẫn ngửi thấy mùi bụi dù đã có những máy quạt gió làm vệ sinh ở các cổng Thành. Đó là mùi chứa đầy ký ức miền sa mạc.¬
Những tháng ngày đó... những mối hiểm nguy đó...