Paul tựa vào đầu giường. “Ta bỏ cô ta nhé?” chàng hỏi. “Công dụng của cô ta giờ đây không còn mấy nữa và ta không thích những gì mình cảm nhận được nơi chuyến hồi hương của cô ta về Hội Nữ tu.”
“Chàng sẽ không bỏ cô ta,” Chani nói một cách đơn giản, lại xoa bóp chân chàng. “Chàng từng nói nhiều lần rằng đó là cách chàng thăm dò kẻ thù, rằng chàng có thể đọc được kế hoạch của chúng qua những hành động của cô ta.”
“Vậy tại sao nàng lại hỏi về việc cô ta muốn có con?”
“Em nghĩ nếu chàng cho Irulan mang thai, điều đó sẽ làm kẻ thù lúng túng và đặt Irulan vào thế dễ bị nguy hiểm.”
Chàng đọc ở chuyển động của tay nàng trên chân mình mà hiểu nàng đã phải khó khăn thế nào để nói lên câu đó. Cổ họng chàng nghẹn lại. Chàng dịu
dàng nói: “Chani yêu dấu, ta đã thề sẽ không bao giờ đưa cô ta lên giường. Một đứa con sẽ cho cô ta quá nhiều quyền lực. Nàng muốn cô ta thay thế vị trí của nàng sao?”
“Em không có vị trí nào.”
“Không phải thế, Sihaya, mùa xuân trên sa mạc của ta. Sao bỗng nhiên nàng lại quan tâm tới Irulan như vậy?”