Với một nụ cười nhân từ cực độ, chàng nói: “Ta sẽ ban cho nàng sợi dây thắt cổ, nếu cần.”
Im lặng sửng sốt vồ lấy cô ta trong thoáng chốc, và Paul cảm nhận được
Chani đang lắng nghe phía sau những tấm trướng nặng nề ngăn giữa nơi này và khuê phòng của họ.
“Thiếp là vợ của chàng,” Irulan thì thầm.
“Chúng ta hãy ngừng trò chơi ngu xuẩn này lại,” chàng nói. “Nàng đã chơi phần mình, và không hơn. Chúng ta đều biết vợ ta là ai.”
“Và thiếp chỉ là thứ để lợi dụng, không hơn,” cô ta nói, giọng đầy chua chát.
“Ta không có ý muốn tàn nhẫn với nàng,” chàng nói.
“Chàng đã chọn thiếp vào vị trí này.”
“Không phải ta. Số phận chọn nàng. Cha nàng chọn nàng. Học viện Bene Gesserit chọn nàng. Hiệp hội chọn nàng. Và họ lại chọn nàng một lần nữa. Lần này họ chọn nàng vì điều gì vậy, Irulan?”
“Tại sao thiếp không thể có con với chàng?”
“Bởi vì đó là vai diễn nàng không được chọn.”
“Sinh hạ người nối dõi cho Vương triều là quyền của thiếp! Cha thiếp từng là...”
“Cha nàng từng là, và vẫn là một con dã thú. Chúng ta đều biết ông ta đánh mất gần hết mối liên hệ với nhân loại, thứ mà lẽ ra ông ta phải cai trị và bảo vệ.”
“Chẳng lẽ ông ấy đã bị người ta hận ít hơn là chàng đang bị người ta hận sao?” cô ta tóe khói.
“Câu hỏi hay đấy,” chàng đồng tình, một nụ cười mỉa mai vương trên khóe miệng.