Scytale cúi mình và làm ám hiệu chào nhau của những kẻ mưu đồ.
Từ đâu đó phía sau ông già vang lên tiếng đàn vi ô lông ba dây rên rỉ điệu semuta đầy thanh điệu nghịch tai. Phong thái ông không có vẻ đờ đẫn của người nghiện, cho thấy semuta là để khống chế người khác. Dù vậy Scytale vẫn thấy lạ rằng ở nơi này lại xuất hiện thói xấu tinh vi đó.
“Gửi tới ngài lời chào từ phương xa,” Scytale nói, nở nụ cười trên gương mặt dẹt hắn đã chọn cho cuộc gặp gỡ này. Giờ hắn nhận ra rằng ông già có thể nhận ra gương mặt đó. Một vài người Fremen có tuổi sống ở Xứ Cát đã từng biết Duncan Idaho.
Diện mạo hắn đã chọn từng làm hắn thấy thích thú, nhưng giờ có thể là một sai lầm. Nhưng hắn không dám đổi diện mạo ở chốn này. Hắn lo lắng liếc nhìn lên xuống con phố. Ông ta không định mời hắn vào trong sao?
“Anh biết con tôi à?” ông già hỏi.
Ít nhất thì đó cũng là một ám hiệu đáp lời. Scytale phản ứng lại theo đúng cách, mắt vẫn không ngừng cảnh giác nhìn ra xung quanh tìm các dấu hiệu đáng ngờ. Hắn không thích vị trí mình đang đứng. Con phố là một ngõ cụt kết thúc tại ngay chính ngôi nhà này. Tất cả những ngôi nhà xung quanh đều được xây cho những cựu chiến binh của cuộc Thánh chiến. Chúng hình thành nên một vùng ngoại ô của Arrakeen, kéo dài qua Tiemag tới tận Lưu vực Vương triều. Những bức tường ôm lấy con phố từ hai bên trưng ra bề mặt plasmeld trống rỗng và xám xịt bị phá vỡ bởi khoảng tối của những ô cửa đóng kín và những lời lẽ tục tĩu nguệch ngoạc đây đó. Ngay bên cạnh cánh cửa này, ai đó đã lấy phấn tuyên bố rằng một gã Beris nào đó đã mang tới Arrakis một căn bệnh ghê tởm làm hắn rụng cả của quý.