Rồi mắt hắn quen với ánh sáng và Scytale thấy một chàng trai ngồi bắt tréo chân trên một cái đi văng thấp dưới những mái vòm về bên phải hắn. Hai hốc mắt của người thanh niên trống rỗng. Với khả năng bí hiểm của người mù, chàng bắt đầu hát đúng lúc Scytale để mắt tới chàng. Giọng hát cao và ngọt ngào:
“Gió cuốn đất đi
Và cuốn trời đi
Và cả loài người!
Ngọn gió nào vậy?
Hàng cây đứng thẳng
Uống nơi người uống.
Ta biết quá nhiều thế giới,
Quá nhiều người,
Quá nhiều cây,
Quá nhiều gió.”
Scytale để ý thấy đó không phải là lời gốc của bài hát. Farok dẫn hắn đi ra xa chàng thanh niên về dưới những mái vòm đối diện, rồi chỉ vào những cái nệm rải rác trên nền gạch lát. Gạch lát được xếp thành hình thù những sinh vật biển.