“Cứ nói?” Paul chuyển chú ý sang người Fremen già.
“Người có một số... quyền năng nhất định,” Stilgar nói. “Người không thể định vị khu Đồng minh mặc kệ Hiệp hội sao?”
Quyền năng! Paul nghĩ. Stilgar không thể nói thẳng: “Anh có thể tiên tri. Anh không thể tìm ra một ngả đường tương lai dẫn tới Tupile sao?”
Paul nhìn mặt bàn ánh vàng. Luôn luôn là vấn đề đó: Làm sao chàng diễn tả được những giới hạn của điều không thể diễn tả? Chàng có nên nhắc tới sự tan vỡ, vận mệnh tự nhiên của mọi quyền năng không? Một người chưa bao giờ trải nghiệm biến chuyển hương dược của sự tiên tri làm sao có được cái
ý thức không chứa đựng một không thời gian cục bộ nào, không một véc tơ-hình ảnh cá nhân nào, hay những điều có liên hệ mà các giác quan nắm giữ?
Chàng nhìn Alia, thấy nàng đang để ý Irulan. Alia nhận thấy cử chỉ của chàng, liếc sang, gật đầu về phía Irulan. À, phải: câu trả lời nào được đưa ra rồi cũng sẽ xuất hiện tại một trong những bản báo cáo đặc biệt Irulan nộp cho Học viện Bene Gesserit. Họ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời về Kwisatz Haderach.
Tuy nhiên Stilgar đáng được nhận một câu trả lời nào đó. Về vấn đề này thì Irulan cũng vậy.
“Kẻ không thành thạo thì cố hiểu sự tiên tri như là tuân theo Luật Tự nhiên,” Paul nói. Chàng chồng hai bàn tay lên nhau trước mặt mình. “Nhưng cũng đúng nếu bảo rằng đó là thiên đường nói với chúng ta, rằng có khả năng đọc tương lai là hành động hài hòa của con người. Nói cách khác, tiên tri là hệ quả tự nhiên trên ngọn sóng hiện tại. Ông thấy đó, nó mang lốt vỏ của tự nhiên. Nhưng không thể sử dụng những quyền năng đó với thái độ nhằm nói trước ý định và mục đích. Một mảnh vỡ trên đầu ngọn sóng có nói nó đang dạt về đâu không? Không có động cơ và hệ quả trong lời sấm truyền. Động
cơ sẽ trở thành duyên cớ đối lưu và tương hợp, nơi những dòng chảy gặp nhau. Chấp nhận lời tiên tri, ông đổ đầy vào mình những khái niệm xung khắc với trí tuệ. Nhận thức trí tuệ của ông vì thế mà khước từ nó. Khước từ nó, trí tuệ trở thành một phần quá trình và bị khuất phục.”