Thường trong cơn hoan lạc mộ đạo, họ lấp đầy phố phường những tiếng kêu la như một cái chuồng chim kỳ dị. Thật ra thì người Fremen gọi họ là “chim qua đường”. Và một vài người chết ở đây là “linh hồn có cánh”.
Paul thở dài mà nghĩ về việc mỗi hành tinh mà quân đội của chàng chinh phục lại mở ra một nguồn người hành hương mới. Họ đến để bày tỏ lòng biết ơn vì “hòa bình của Muad’dib”.
Nơi nào cũng bình yên, Paul nghĩ. Nơi nào cũng vậy... chỉ trừ trong trái tim của Muad’dib.
Chàng cảm thấy phần nào đó trong mình chìm đắm trong bóng tối vô tận phủ đầy sương giá. Quyền năng tiên tri chàng có đã làm xáo trộn hình dung của toàn nhân loại về vũ trụ. Chàng đã làm chấn động thiên hà bình yên và thay
vào đó bằng sự an toàn của cuộc Thánh chiến. Chàng đã đánh bại, đã nghĩ xa hơn và tiên đoán trước vũ trụ của con người, nhưng lòng chàng vẫn tin chắc rằng vũ trụ này vẫn lảng tránh mình.
Cái hành tinh bên dưới chàng, cái hành tinh mà chàng đã ra lệnh biến đổi từ sa mạc thành thiên đường thừa thãi nước, nó đang sống. Mạch đập của nó cũng mãnh liệt như của con người. Nó chống lại chàng, khước từ chàng, lẩn tránh mệnh lệnh của chàng...