Paul liếm môi, hít sâu, đưa suy nghĩ vào thế cân bằng đối trọng của mentat. Những câu trả lời phủ định nảy sinh quanh chàng. Không phải bọn chúng chờ đợi chàng sẽ lao theo sau người ghola mà bỏ qua những trách nhiệm khác. Không, không phải vậy. Tại sao lại là một mentat đạo Zensunni? Triết học... ngôn từ... suy tính... tìm kiếm trong tâm... Chàng cảm thấy dữ liệu của mình có điểm yếu.
“Chúng ta cần nhiều dữ liệu hơn,” chàng lẩm bẩm.
“Những thông tin mà mentat cần không thể gạt thành một như việc Người thu lấy phấn hoa trên áo choàng khi đi qua một cánh đồng hoa,” Hayt nói. “Người ta cần chọn phấn hoa cẩn thận, xem xét nó dưới kính khuếch đại mạnh.”
“Ngươi phải dạy ta lối nói tu từ Zensunni này,” Paul nói.
Đôi mắt kim loại lấp lánh nhìn chàng một lúc, rồi: “Tâu Bệ hạ, có lẽ đó là điều họ muốn.”
Làm cùn ý chí ta bằng ngôn từ và tư tưởng ư? Paul tự hỏi.
“Tư tưởng đáng sợ nhất khi chúng trở thành hành động,” Paul nói.
“Hãy đuổi thần đi, tâu Bệ hạ,” Hayt nói, và đó là giọng của Duncan Idaho, giọng nói đầy quan tâm dành cho “thiếu chủ”.
Paul thấy mình mắc kẹt trong giọng nói đó. Chàng không thể đuổi giọng nói đó đi, dù nó được cất lên từ một ghola. “Ngươi sẽ ở lại đây,” chàng nói. “Và chúng ta sẽ cùng cẩn trọng.”
Hayt cúi đầu phục tùng.