Gió thổi tới từ phía Đông Nam, một cơn gió nhỏ bào mòn bởi Tường Chắn dốc đứng sừng sững cao ngất trên những khu vực phía Bắc này. Bờ tường sáng màu cam qua lớp mây bụi mỏng nom nhờ nhờ dưới ánh hoàng hôn. Gió nóng trên má nàng, khiến nàng thấy nhớ nhà, nhớ cát, nhớ sự an toàn của khoảng không rộng lớn.
Đám đông cuối ngày bắt đầu bước xuống những bậc thang đá xanh rộng của hạ đền, đi đơn lẻ hoặc theo nhóm, một vài người dừng lại để nhìn những vật lưu niệm và bùa thánh trên giá của những người bán hàng rong, một vài người khác cầu thầy phù thủy cuối cùng. Người hành hương, người cầu xin, dân thành phố, người Fremen, người bán dạo trong hoạt động cuối ngày - họ tạo thành đường lộn xộn kéo từ đại lộ viền hàng cọ dẫn vào trung tâm thành phố.
Mắt Alia nhặt ra dân Fremen, ghi nhận thái độ kính sợ đầy mê tín đóng băng trên gương mặt họ, cái kiểu nửa hoang dã khi họ giữ khoảng cách với những người khác. Họ là sức mạnh và là hiểm họa của nàng. Họ vẫn bắt sâu cát lớn để di chuyển, thể thao giải trí và hiến tế. Họ phẫn nộ với những người hành hương ngoại bang, gắng gượng chịu đựng dân thành phố sống trong địa hào và lòng chảo, ghét sự nhạo báng họ thấy ở những người bán dạo. Không ai dám chen lấn một người Fremen hoang dã, thậm chí giữa đám đông lớn như đám đông đang lúc nhúc tại đền của Alia. Dao không vung lên ở Khu Thánh thất, nhưng xác đã được tìm thấy... sau đó.