“Không thể tha thứ cho ả được!” “Ai nói gì về chuyện tha thứ đâu?” “Vậy tại sao em lại không nên giết ả?” Đó là câu hỏi mang tính Fremen thẳng thừng tới mức Paul suýt thì mất tự chủ vì muốn phá lên cười tới phát điên. Chàng che đậy nó bằng lời nói: “Điều đó chẳng có ích gì.” “Chàng đã thấy điều đó?” Bụng Paul thắt lại với ký ức về thị kiến. “Điều ta thấy... điều ta thấy...” chàng lẩm bẩm. Từng khía cạnh của những sự kiện bao vây xung quanh vừa vặn với thứ hiện thực làm chàng tê liệt. Chàng thấy mình bị xích vào một tương lai đã để lộ mình quá nhiều, đeo bám chàng như con hồ ly tinh tham lam.