Để trả lời, Paul đưa một ngón tay chạm vào má Stilgar phía trên vòm bịt miệng, cảm thấy nước mắt. “Ông không phải cho ta hơi ẩm, bạn già ạ,” Paul nói. “Ta chưa chết.” “Nhưng mắt Người!” “Chúng làm cơ thể ta mù, nhưng không làm mù được thị kiến của ta,” Paul nói. “A, Stil, ta sống trong giấc mộng khải huyền. Những bước chân ta vừa vặn với nó tới mức ta sợ nhất là mình sẽ chán trải nghiệm lại nó chính xác đến thế.” “Usul, thần không, thần không...” “Đừng cố hiểu. Hãy chấp nhận. Ta sống trong thế giới vượt ra khỏi thế giới này. Với ta, chúng đều như nhau. Ta không cần tay dẫn đường.