“Chàng có thể có vĩnh hằng. Em chỉ có phút giây này.” “Nhưng đây là vĩnh cửu,” chàng vuốt trán nàng. Nàng áp người vào chàng, môi đặt trên cổ chàng. Áp lực khuấy động sinh mạng trong lòng nàng. Nàng thấy nó xao động. Paul cũng cảm thấy nó. Chàng đặt tay lên bụng nàng, nói: “A, người trị vì bé nhỏ của vũ trụ này, hãy đợi đến lúc của con. Khoảng khắc này là của cha.”
Thành tựu về cuộc sống, nghệ thuật và tinh hoa của nó...” “Lúc này chúng ta đang ở đây!” nàng phản đối, kìm lại tiếng nấc khan. “Và... em cảm thấy chúng ta có quá ít... thời gian.” “Chúng ta có vĩnh hằng, nàng yêu.”