Khi họ dậy mặc quần áo, nàng nói: “Giá người ta biết được tình yêu của chàng...” Nhưng tâm trạng chàng đã thay đổi. “Nàng không thể xây dựng chính trị trên tình yêu,” chàng nói. “Dân chúng không quan tâm tới tình yêu; nó quá lộn xộn. Họ ưa sự chuyên quyền hơn. Tự do quá đẻ ra hỗn loạn. Chúng ta không thể để như thế, phải không nào? Và làm sao mà nàng biến sự chuyên quyền thành đáng yêu được?” “Chàng không phải kẻ chuyên quyền!” nàng phản đối trong khi buộc khăn. “Pháp luật của chàng rất công bằng.” “A, pháp luật,” chàng nói. Chàng bước tới cửa sổ, kéo rèm như thể chàng nhìn được ra ngoài. “Pháp luật là gì? Kiểm soát? Pháp luật lọc hỗn loạn rồi thì cái gì sẽ lọt qua?