Hắn gật đầu như thể chỉ với mình. “Giờ tôi sẽ hát cho anh.” Hắn cất tiếng ngân nga, giai điệu đều đều rên rỉ, ai oán, lặp đi lặp lại. Hayt cứng người, trải qua những nỗi đau kỳ lạ lướt dọc xương sống mình. Anh trân trối nhìn mặt người lùn, thấy đôi mắt trẻ trung trên gương mặt già nua. Đôi mắt ở trung tâm mạng lưới những đường gồ lên trắng nhợt chạy đến những khoảng lõm bên dưới thái dương. Cái đầu thật lớn! Mọi đường nét đều tập trung vào cái miệng bĩu lên đang phát ra âm thanh đều đều đó. Âm thanh khiến Hayt nghĩ tới các nghi lễ thời cổ đại, ký ức dân gian, những lời lẽ và phong tục xưa cũ, các ý nghĩa nửa quên lãng trong tiếng thì thầm đã mất. Điều gì đó quan trọng đang diễn ra ở đây - cuộc trình diễn đẫm máu của tư tưởng xuyên qua Thời gian.