và của điều gì đó vô cùng... ngây thơ. Anh chính là sự ngây thơ bị vây hãm! “Ngươi đã ở đây từ đầu hả Duncan?” nàng hỏi. “Vậy thần sẽ là Duncan,” anh nói. “Tại sao?” “Đừng hỏi ta,” nàng đáp. Và nhìn anh, nàng nghĩ rằng người Tleilaxu đã không để lại góc nào không hoàn thiện ở tên ghola của họ. “Chỉ thần linh mới có thể mạo hiểm với sự hoàn thiện mà vẫn an toàn,” nàng nói. “Nó là thứ nguy hiểm cho con người.” “Duncan đã chết rồi,” anh nói, ước gì nàng không gọi mình như vậy. “Thần là Hayt.” Nàng quan sát đôi mắt nhân tạo ấy, tự hỏi chúng thấy gì. Nếu quan sát kỹ, chúng để lộ những lỗ rỗ bé tí xíu màu đen, những cái giếng nhỏ tăm tối trong lớp kim loại lấp lánh. Các cạnh!