“Ngươi biết vậy không?” “Thần biết.” “Ta dùng quyền năng của họ, nghĩ như họ nghĩ. Một phần trong ta biết sự cấp thiết thiêng liêng của chương trình nhân giống... và sản phẩm của nó.” Nàng chớp mắt, thấy một phần nhận thức của mình bắt đầu di chuyển tự do trong Thời gian. “Có người bảo rằng Bene Gesserit không bao giờ buông thả,” anh nói. Và anh nhìn nàng gần hơn, để ý các đốt ngón tay nàng trắng thế nào khi nắm chặt lan can ban công. “Ta đã sẩy chân ư?” nàng hỏi. Anh nhận ra nàng thở rất sâu, căng thẳng trong mọi cử chỉ, đôi mắt đờ đẫn. “Khi Người sẩy chân,” anh nói, “Người có thể lấy lại thăng bằng nhờ nhảy qua vật đã làm Người vấp.” “Bene Gesserit đã sẩy chân,” nàng nói.