“Chúng ta đã quên mất rằng,” Paul đáp lại câu hỏi của nàng, “từ ‘nhóm bạn’ gốc gác là để chỉ những người đồng hành cùng một chuyến đi. Chúng ta là một nhóm bạn.” “Nhưng họ có ích gì chứ?” “Đó!” Chàng nói, quay hai hốc mắt đáng sợ về phía nàng. “Chúng ta đã đánh mất điệu sống đơn nhất và rõ ràng đó. Nếu nó không thể đóng chai, gò đập, chỉ trỏ hay tích trữ, chúng ta coi nó là vô giá trị.” Bị tổn thương, nàng nói: “Em không có ý như vậy.” “A, người yêu thương nhất của ta,” chàng xoa dịu, “chúng ta giàu tiền và nghèo cuộc sống biết bao. Ta thật ác độc, ngoan cố, ngu xuẩn...” “Chàng không phải như vậy!” “Điều đó cũng đúng. Nhưng tay ta đã xanh màu thời gian. Ta nghĩ... ta nghĩ ta đã cố sáng tạo ra sự sống mà không nhận ra rằng nó đã được tạo ra sẵn rồi.” Và chàng chạm vào bụng nàng để cảm nhận sự sống mới ở đó. Giờ nhớ lại, nàng đặt cả hai tay lên bụng và run lên, thấy tiếc vì đã đòi Paul đưa mình tới đây. Gió sa mạc khuấy lên mùi ghê tởm từ những thực vật có vân bám đầy những cồn cát ở chân vách đá. Sự mê tín của người Fremen dâng lên trong nàng: mùi ghê tởm, thời ghê tởm.