“Hiệp định Semboule - Chữ ký của Người?” “Ta vẫn đọc được!” Paul gắt. Chàng nguệch ngoạc “Hoàng gia Atreides” vào đúng nơi ký rồi trả lại cái bảng, dúi nó thẳng vào bàn tay chìa ra của người tùy tùng, nhận thấy nỗi sợ hãi mà hành động này gây ra. Người tùy tùng lủi mất. Paul quay đi. Miền đất xấu xí cằn cỗi này! Chàng tưởng tượng nó thấm đẫm ánh mặt trời và nóng hừng hực ghê gớm, nơi của cát trượt và bóng tối chìm đắm trong các bể bụi, gió ma quỷ thổi tung tóe những đống cát nhỏ xíu qua mặt đá, cái bụng thon thả của chúng đầy pha lê hoàng thổ. Nhưng đây cũng là miền đất phì nhiêu: to lớn, bung ra khỏi những nơi nhỏ hẹp là cảnh hoang vắng sau khi bão đi qua, thành thành lũy lũy vách đá và các đỉnh núi xiêu vẹo. Tất cả nó cần chỉ là nước... và tình yêu. Cuộc sống gò những thứ nóng nảy vô giá trị thành hình thái vận động thanh nhã, chàng nghĩ. Đó là thông điệp của sa mạc.