“Ngươi nghe thấy không?” “Nghe thấy gì, thưa Bệ hạ?” Paul lắc đầu. Duncan không nghe thấy. Có phải chàng chỉ tưởng tượng ra âm thanh đó không? Tên bộ tộc của chàng đang được gọi từ sa mạc - từ rất xa bên dưới: “Usul... Uuuussssuuuullll...” “Sao vậy, Bệ hạ?” Paul lắc đầu. Chàng cảm thấy mình bị quan sát. Thứ gì đó ngoài kia trong bóng đêm biết chàng đang ở đây. Thứ gì đó? Không - ai đó. “Phần lớn khoảng thời gian đã qua thật ngọt ngào,” chàng thì thầm, “và nàng là điều ngọt ngào nhất...” “Người nói gì vậy, Bệ hạ?” “Đó là tương lai,” Paul nói. Vũ trụ nhân sinh vô định hình ngoài kia đã trải qua sự tuôn trào vận động, nhảy theo điệu nhạc thị kiến của chàng. Nó đã ngân lên nốt nhạc mạnh mẽ. Những tiếng vọng ma quỷ hẳn sẽ phải chịu đựng. “Thần không hiểu, thưa Bệ hạ,” người ghola nói. “Một người Fremen chết khi anh ta rời sa mạc quá lâu,” Paul nói. “Người ta gọi điều đó là ‘căn bệnh nước’. Có kỳ lạ không?” “Rất kỳ lạ.” Paul căng trí nhớ ra, cố gợi lại nhịp thở của Chani cạnh chàng trong đêm. Sự thoải mái ở đâu rồi? chàng tự hỏi. Tất cả những gì chàng nhớ được là Chani vào bữa sáng ngày họ ra sa mạc. Nàng bồn chồn, cáu kỉnh.