“Anh ra lệnh cho em im lặng!” Chàng thấy nàng dịu đi và bỏ tay ra. “Mô tả cho anh điều em thấy,” chàng nói. “Paul!” Sự tuyệt vọng và nước mắt giao tranh trong giọng nói. “Đừng để ý,” chàng bảo. Và chàng buộc mình vào sự tĩnh lặng nội tâm, mở con mắt thị kiến nhìn phút giây này. Phải - nó vẫn ở đó. Cơ thể Chani nằm trên tấm phản giữa vòng ánh sáng. Ai đó đã vuốt thẳng chiếc áo choàng trắng nàng mặc, cố giấu đi vết máu khi sinh. Có nghĩa gì đâu; chàng không thể đưa nhận thức rời khỏi gương mặt nàng: thật là một tấm gương vĩnh cửu trong những đường nét bất động đó! Chàng quay đi, nhưng thị kiến chuyển động cùng chàng. Nàng đã đi rồi... không bao giờ còn trở lại. Không trung, vũ trụ, tất cả đều trống rỗng - nơi nào cũng trống rỗng. Đây là bản chất cho sự ăn năn của mình sao? chàng tự hỏi.