Đột ngột giật mình, Idaho thoát khỏi sự lãng quên rối loạn. Như vậy đấy! anh nghĩ. Thay vì đối diện với thất bại, mình lại tự biến mất vào chính mình! Khoảng khắc gần lao mình xuống đó vẫn còn lại trong trí nhớ. Xem xét kỹ nó, anh cảm thấy cuộc đời mình trải dài ra như sự tồn tại của vũ trụ này. Xác thịt thật sự ngưng tụ lại, hữu hạn trong cái hang nhận thức bích ngọc, nhưng anh chia sẻ con người mình với sự sống vô hạn. Idaho đứng dậy, cảm thấy sa mạc đã gột rửa mình. Cát đang bắt đầu lạo xạo trong gió, gặm nhấm vào mặt lá trong vườn cây ăn quả sau lưng anh. Không khí đêm mang mùi bụi khô khốc và xơ xác. Áo choàng của anh phần phật trong nhịp gió mạnh đột ngột. Ở nơi nào đó xa xôi ngoài kia trong sa mạc, Idaho nhận ra, cơn bão lớn đang lồng lộn, nâng những cuộn bụi theo gió xoáy gầm rít thô bạo - con sâu cát khổng lồ mạnh tới mức có thể róc thịt khỏi xương. Người sẽ trở thành một với sa mạc, Idaho nghĩ. Sa mạc sẽ thành toàn cho Người. Đó là tư tưởng Zensunni trôi qua trí óc anh như làn nước trong vắt. Paul sẽ tiếp tục đi ra ngoài đó, anh biết vậy. Người họ Atreides không bao giờ hoàn toàn đầu hàng số phận, thậm chí dù có nhận thức đầy đủ về điều không thể tránh. Quyền năng tiên tri thoáng chạm qua Idaho, và anh thấy người ở tương lai sẽ nói về Paul bằng những khái niệm về biển cả. Dù cuộc đời chìm trong cát bụi, nước sẽ theo chàng.