Lý tầm Hoan hơi sửng sốt: - Tại sao vậy? Gã thiếu niên không trả lời, ánh mắt gã lộ một vẻ bi thương vô hạn. Lý tầm Hoan chợt phát giác điều mới lạ. Gã thiếu niên này có lúc thật là ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng có lúc lại y như sau bộ mặt đó đầy rẫy bất hạnh và bi thương. Lý tầm Hoan dịu giọng: - Túc hạ muốn thành danh thì điều trước hết là có lẽ phải cho mọi người biết hết danh tánh của mình. Trầm ngâm một lúc khá lâu, gã thiếu niên kia mới nói chầm chậm: - Những người quen biết tôi đều gọi tôi là Tiểu Phi. Lý tầm Hoan cười: