Hắn vừa nói vừa nắm một nắm tuyết bóp lại tròn và ném vút ra xa. Cục tuyết tan ra biến mất trong sa mù, hắn nhìn ra xa lẩm bẩm: - Đối với hạng người ăn no mặc ấm, có lẽ họ cho tuyết là cảnh đẹp, có lẽ họ thích thú, nhưng với tôi... Hắn vụt nhìn Lý tầm Hoan bằng tia mắt khác thường và nói tiếp: - Các hạ có biết không? Tôi là một kẻ lớn lên giữa miền hoang dã, cho nên mưa gió, tuyết sương đều là kẻ thù địch của tôi, một kẻ địch mạnh mà khó lòng diệt được. Lý tầm Hoan thoáng hơi buồn buồn, hắn cũng nắm một nắm tuyết và nói:
Nói là những đứa trẻ là tại vì trò chơi này đúng là riêng của chúng, nhưng sự thật thì đôi khi muốn giết thời giờ, người lớn cũng chơi. Tiểu Phi lắc đầu: - Tôi chỉ thấy tuyết là thứ đáng ghét, chẳng những nó làm cho người lạnh cóng mà còn làm cho cây cỏ tiêu điều, muôn thú phải tránh xa, nó làm cho người đói rét, nó làm cho cảnh vật đơn sơ tịch mịch.