Hồi 33 Ngân Giác di sơn đè Ðại Thánh, Ngộ Không dụng kế đổi hồ lô
Nói về núi Bình Ðảnh, động Liên Hoa, có hai con chúa yêu là: Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương.
Kim Giác đại vương hỏi em rằng:
- Chúng ta vắng đi tuần núi đã bao lâu?
Ngân Giác thưa rằng:
- Hơn nửa tháng rồi.
Kim Giác nói:
- Vậy thì bữa nay hiền đệ đi tuần núi với ta. Bởi ta có nghe Ðường ngự đệ vâng lệnh Thiên tử, qua Tây Phương thỉnh kinh. Ðường Tăng có ba người học trò đi theo là Tôn Hành Giả, Trư Bát Giới và Sa hòa thượng. Lại thêm con ngựa mập lắm, vậy hiền đệ chịu khó, đi bắt chúng nó mà làm tiệc chơi.
Ngân Giác thưa rằng:
- Anh muốn ăn thịt người, thì tôi kiếm kẻ khác. Còn lũ Hòa Thượng ấy, để nó đi thỉnh kinh.
Kim Giác nói:
- Bởi hiền đệ không rõ, chớ ta có nghe đồn trong lúc mình mới giáng hạ, có nghe người nói rằng: Ðường Tam tạng là Kim Thiền trưởng lão đầu thai. Nguyên trước ông Kim Thiền tu hành mười kiếp, không có vợ con. Ðến nay đầu thai làm Tam Tạng cũng tu hành từ bé đến lớn, nên tinh thần sung túc, nếu ăn một miếng thịt Tam Tạng thì đặng trường sanh.
Ngân Giác thưa rằng:
- Nếu ăn một miếng thịt ấy mà sống đời, thì chúng ta tu luyện làm chi cho nhọc. Tôi xin đi bắt tức thì.
Kim Giác nói:
- Hiền đệ đừng nóng nảy! Nếu bắt không nhằm Tam Tạng thì có ích chi. Ta có vẽ một bức họa đồ đủ bốn thầy trò, để tên họ tỏ rõ, em nhìn có phải hãy bắt mới khỏi lầm.
Nói rồi đưa bức họa.
Ngân Giác lãnh họa đồ, hỏi tên họ đủ rồi, dẫn ba mươi tiểu yêu đi tuần núi.
Khi ấy Bát Giới đương đi gặp bầy tiểu yêu đón lại hỏi rằng:
- Mi là ai, đi đâu đó?
Bát Giới ngó thấy kinh hãi nghĩ rằng:
- Nếu mình nói đi thỉnh kinh chắc nó kéo cổ. Chi bằng nói kẻ bộ hành.
Nghĩ rồi đáp rằng:
- Ta là kẻ đi đường can chi mà hỏi.
Tiểu yêu trở lại thưa rằng:
- Người ấy là kẻ đi đường.
Ngân Giác nói:
- Hòa Thượng ấy ta coi giống hình Trư Bát Giới trong họa đồ.
Nói rồi truyền tiểu yêu lấy giáo, máng bức tượng đưa lên.
Ngân Giác chỉ hình trong họa đồ mà nói rằng:
- Người cỡi ngựa kim là Tam Tạng. Cái mặt nhiều lông là Tôn Hành Giả...
Khi ấy Bát Giới nghe nói vái rằng:
- Ưng ai không có vẽ đầu heo, tôi làm chay hai mươi ngọ.
Xảy nghe Ngân Giác nói:
- Còn sãi mặt đen là Sa hòa thượng. Mỏ dài tai lớn là Trư Bát Giới.
Bát Giới hoảng hồn, đút mỏ vào trong áo, xếp tai ra đằng sau, Tiểu yêu nghe rằng: - Hòa Thượng kia ngước mặt lên coi thử.
Bát Giới cúi mặt nói rằng:
- Ðau bụng quá, cất đầu không nổi!
Ngân Giác nói:
- Chúng bây lấy móc kéo mỏ nó ra.
Bát Giới sợ đau, biết bề nào giấu cũng không đặng, túng phải đưa mỏ cho nó coi. Ngân Giác thấy quả Bát Giới liền xách siêu đao lại vớt liền.
Bát Giới đưa đinh ba ra đỡ.
Ðánh hai mươi hiệp cầm đồng, Ngân Giác kêu tiểu yêu đánh tiếp.
Bát Giới nhắm thế phải thua, quay đầu bỏ chạy.
Rủi vấp dây mây liền té, bị tiểu yêu đè xuống, trói lại khiêng về.
Nói qua Kim Giác ở trong động trông tin.
Xảy thấy Ngân Giác chạy về cười nói rằng:
- Tôi bắt đặng một người, trẻ khiêng về đó". Kim Giác nói: "Hiền đệ bắt lầm rồi. Hòa Thượng nầy vô dụng lắm.
Bát Giới nghe nói, thưa rằng:
- Ðại vương ôi! Hòa Thượng vô dụng bắt làm chi, thả nó đi cho rảnh.
Ngân Giác nói:
- Ðại ca đừng tha nó. Tuy là vô dụng, chớ cũng một phe với Ðường Tăng, ấy là Trư Bát Giới. Hãy ngâm nước dưới ao vài ngày, xẻ thịt muối để dành uống rượu.
Bát Giới nghe nói chắt lưỡi than rằng:
- Mình thời vận xui quá, mới gặp yêu làm mắm như vầy! Chắc là thành heo muối!
Tiểu yêu khiên Bát Giới đem liệng xuống ao.
Nói về Tam Tạng nóng tai máy mắt, hồi hộp không yên, kêu Ngộ Không mà hỏi rằng:
- Ngộ Năng đi dọ đường đã lâu, sao không thấy trở lại?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Vậy xin thầy lên ngựa đi với chúng tôi, coi thử thế nào cho biết.
Tam Tạng cũng y lời.
Khi ấy Kim Giác nói:
- Hiền đệ đã bắt đặng Bát Giới, chắc Tam Tạng cũng theo sau. Mau đón đường kẻo sẩy.
Ngân Giác vâng lệnh, dẫn năm mươi tiểu yêu đi tuần.
Xảy thấy trên trời hiện mây lành, hào quang nhấp nháng.
Ngân Giác nói:
- Tam Tạng đi gần tới thấy không?
Tiểu yêu đồng thưa rằng:
- Chúng tôi không thấy chi hết. Bởi Tam Tạng cốt là Kim Thiền trưởng lão, nên hào quang chiếu nhấp nháng ngay đầu, tiểu yêu coi chưa thấy người vì khuất cây, còn Ngân Giác nhắm lên cây mà biết.
Khi ấy Tam Tạng đi khỏi rừng cây, Ngân Giác chỉ mà nói với tiểu yêu rằng:
- Người trên ngựa đó, không phải Tam Tạng hay sao?
Tam Tạng bắt lạnh mình mọc ốc.
Nó chỉ ba lần, thì Tam Tạng rùng mình ba cái, kinh hãi hỏi Hành Giả rằng:
- Ðồ đệ sao ta bắt rùng mình ba cái, không biết điềm chi?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Thầy thấy núi cao cây rậm, nên hồ nghi mà lạnh mình. Xin thầy đừng sợ để tôi đi trước dọn đường cho.
Nói rồi múa thiết bãng như bay, đánh Nam dẹp Bắc.
Ngân Giác đứng dựa núi, xem thấy khen rằng:
- Bấy lâu nghe tiếng Tôn Hành Giả tài cao, nay thiệt quả như vậy!
Tiểu yêu hỏi rằng:
- Ðại vương khen ai đó?
Ngân Giác nói:
- Tôn Hành Giả có thất thập nhị huyền công, chắc khó ăn Tam Tạng!
Tiểu yêu thưa rằng:
- Nếu khó ăn thịt Ðường Tăng chắc cũng bắt lầm Trư Bát Giới. Chi bằng trả lại cho xong.
Ngân Giác nói:
- Quả thiệt Trư Bát Giới, không phải bắt lầm. Song chẳng cần trả lại. Quyết ăn thịt Tam Tạng cho đặng mới nghe. Tuy vậy mặc lòng, phải dùng kế bắt êm, chớ làm ngang không đặng. Ðể ta biến hóa bắt Tam Tạng cho bây coi.
Nói rồi hóa ra một thầy đạo sĩ già quá. Giả đò vấp lã cẳng, chảy máy ròng ròng! Vừa đi vừa rên, miệng kêu cứu mạng.
Khi ấy Tam Tạng nghe tiếng kêu vang thảm thiết thì nói rằng:
- Tội nghiệp thời thôi! Trong rừng mà kêu cứu, chắc là bị cọp hùm!
Nói rồi dừng ngựa kêu lớn rằng:
- Ai mắc nạn chi mà ráng ra đây tôi cứu.
Ðạo sĩ ở trong bụi cỏ lồm cồm chờ dậy lạy hoài.
Tam Tạng thấy đạo sĩ tuổi già, liền xuống ngựa đỡ dậy.
Ðạo sĩ ôm cái chân mà la lớn rằng:
- Cha chả là đau nhức!
Buông tay ra máu chảy ròng ròng.
Tam Tạng lấy làm lạ hỏi rằng:
- Chẳng hay thầy ở đâu mà đến đây? Vì chuyện chi mà lã cẳng?
Ðạo sĩ và rên và bạch rằng:
- Phía bên Tây núi nầy, có một cái am là chỗ tôi ở. Hôm qua thầy trò tôi đi làm đám về trễ, đệ tử tôi bị hùm tha, bần đạo chạy chết, té nhằm đá gần gãy chân, nên đi không nổi. May trời xuôi gặp sư phụ, xin làm ơn cứu Bần đạo về am, chẳng dám quên ơn nặng.
Tam Tạng ngỡ thiệt, nói rằng:
- Thầy với tôi cũng là người tu hành, lẽ nào lại làm lơ không cứu. Ngặt thầy đi không đặng, tôi chẳng biết làm sao.
Ðạo sĩ nói:
- Tôi đứng dậy còn không nổi thay, đi làm sao đặng.
Tam Tạng nói:
- Thôi, tôi đi chân, để ngựa cho thầy cỡi.
Ðạo sĩ nói:
- Tôi cám ơn thầy hậu tình. Song bấp vế đã sưng cỡi ngựa không đặng.
Tam Tạng nói:
- Vậy thời Sa hòa thượng cõng thầy một chút, để gánh đồ trên lưng ngựa cho ta.
Ðạo sĩ ngó Sa Tăng, rồi dụi con mắt làm bộ khóc mà nói rằng:
- Sư phụ ôi! Tôi bị cọp dọa đã hết hồn. Nay thấy diện mạo thầy rất hung, tôi không dám vịn vai ôm cổ.
Tam Tạng nói:
- Thôi, Tôn Hành Giả chịu khó cõng thầy.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ngươi là yêu quái, dám đến gạt ta! Lão Tôn biết ngươi là chúa động núi nầy, muốn ăn thịt thầy ta lắm, song miếng thịt quý phải chia hai cho ta.
Ðạo sĩ nói:
- Tôi là người tu hành, thầy nói làm chi tội nghiệp vậy. Không thương kẻ bị cọp hùm.
Tôn Hành Giả nói:
- Nếu ngươi thiệt đạo sĩ gặp hùm sao chẳng niệm kinh Bắc đẩu?
Tam Tạng nghe nói, nổi giận mắng rằng:
- Con khỉ thiệt nhiều chuyện. Làm bảy kiểng chùa, không bằng cứu một mạng. Biểu cõng thì cõng, còn hỏi kinh Bắc đẩu Nam đẩu làm chi?
Tôn Hành Giả kê vai cõng theo sau. Tam Tạng với Sa Tăng đi trước.
Khi ấy Tôn Hành Giả thấy thầy đi cách năm dặm, đã khuất rặng cây thì tính vật con yêu cho rảnh.
Chẳng ngờ Ngân Giác tính trước, làm phép di sơn. Niệm chú lâm dâm, hòn núi Tu di bay ngang rớt xuống, còn nó liền bay lên; Tôn Hành Giả sợ núi sa nhằm đầu liền né. Hòn núi sa nhằm vai bên tả.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Dầu nặng bao nhiêu Lão Tôn chịu cũng nổi.
Ngân Giác niệm chú nữa, thâu hòn núi Nga mi quyết đè cho đặng đầu.
Tôn Hành Giả né nữa.
Núi Nga mi sa nhằm vai bên hữu.
Tôn Hành Giả ráng sức chạy theo thầy.
Ngân Giác xem thấy, kinh hãi lõa mồ hôi. Không dè sức vác nổi hai hòn núi. Tuy là thâu nhỏ lại, chớ sức nặng cũng như núi thường.
Khi ấy Ngân Giác niệm chú thâu hòn núi Thái sơn bay trên mây, sa nhằm đầu Hành Giả. Ðè nhẹp xuống như Ngũ hành sơn, rồi bay đứng trên mây, thò tay xuống xách cổ Tam Tạng.
Sa Tăng biết là yêu quái, lấy bữu trượng liền đánh.
Ngân Giác hiện hình, cặp nách Tam Tạng. Rút gươm Thất tinh đánh với Sa Tăng.
Sa Tăng đánh không lại, bị Ngân Giác bắt liền, cặp tại nách bên tả rồi nắm cương ngựa bay về động Liên Hoa kêu lớn rằng:
- Ðại ca, tôi bắt thầy trò nó đủ mặt.
Kim Giác nói:
- Hiền đệ bắt còn sót Tôn Hành Giả, dám ăn thịt Tam Tạng đâu?
Ngân Giác cười rằng:
- Tôi đã dùng phép sơn, đè ba hòn núi trên mình Hành Giả, anh em ta chẳng ra sức cho nhọc công, sai vài đứa đem hai bửu bối mà giết nó.
Kim Giác hỏi:
- Dùng hai món nào đó?
Ngân Giác nói: Dùng Tử kim hồng hồ lô của tôi và Dương chi ngọc tịnh bình của anh.
Kim Giác y lời đưa hai báu cho Tinh Tuế Quỷ và Lanh Lợi Trùng mà dặn rằng:
- Chúng bây đem hai báu nầy đến chót núi ấy, cầm trút bầu vàng ve ngọc xuống, rồi kêu Tôn Hành Giả, nếu nó lên tiếng thì thâu vào trong bầu, hoặc là thâu vào ve, nội một giờ ba khắc thì Hành Giả tiêu ra nước.
Hai quỷ vâng lệnh ra đi, còn Ngân Giáp truyền giam Tam Tạng, Sa Tăng và con ngựa lại đó.
Nói về Tôn Hành Giả bị ba hòn núi đè mình vẩy vùng không nổi, nghĩ nhớ thầy kêu lớn than rằng:
- Sư phụ ôi! Khi trước thầy cứu tôi ra khỏi núi Ngũ hành, tôi quyết bảo hộ thầy tới Tây Phương cho thành chánh quả, không dè đến đây mắc nạn, thảm thiết dường nào, thầy chắc không khỏi miệng yêu tinh, thương hại Bát Giới, Sa Tăng và Tiểu long cũng đều liên lụy!
Thiệt là:
Cây cao chịu gió, xiu vì gió,
Người giỏi bia danh, lụy bởi danh.
Tôn Hành Giả khóc than inh ỏi.
Ngũ Phương Yết Đế đi ngang qua nghe rõ liền hỏi thần núi rằng:
- Ba hòn núi nầy của ai?
Các thần núi nói:
- Của chúng tôi.
Yết Ðế hỏi:
- Các ngươi dằng ai dưới núi.
Sơn thần nói:
- Chúng tôi không rõ.
Yết Ðế nói:
- Ấy là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, nay đã tu theo phép Phật, bảo hộ Tam Tạng đi thỉnh kinh, sao các người nghe lời yêu tinh, cả gan dám đè Ðại Thánh? Ðến chừng thoát khỏi ra chắc các ngưới chết hết!
Các Sơn thần nghe nói kinh hãi, niệm chú thâu núi về.
Tôn Hành Giả chờ dậy giá thiết bảng bảo rằng:
- Sơn thần cúi xuống lập tức, ta đánh ít gậy giãi buồn.
Các thần núi lạy và thưa rằng:
- Xin Ðại Thánh rộng dung thứ tội, bởi khi trước chúng tôi không hay.
Tôn Hành Giả nói:
- Hay cho Sơn Thần! Sợ yêu quái chớ không sợ Lão Tôn?
Sơn thần thưa rằng:
- Bởi yêu quái thần thông quảng đại, tài phép cao cường. Ðọc thần chú bắt chúng tôi phân phiên hầu việc.
Tôn Hành Giả nghe nói than rằng:
- Trời ôi! Ðã sanh Lão Tôn, còn sanh loài yêu ấy làm chi!
Xảy thấy hào quang xa xa lần đến Tôn Hành Giả hỏi các Sơn thần rằng:
- Các ngươi thường hầu việc trong động, có hiểu hào quang ấy là vật chi chăng?
Sơn thần thưa:
- Chắc là yêu tinh đem bửu bối mà bắt Ðại Thánh.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Như vậy thì vui lắm! Song chẳng hay chúng nó hay quen lớn với ai?
Sơn thần thưa rằng:
- Chúng nó ưa Toàn Chơn đạo sĩ.
Tôn Hành Giả nói:
- Vậy thời các ngươi lui về, để cho ta bắt nó.
Nói rồi biến ra đạo sĩ già.
Giây phút Tinh Tuế Quỷ Lanh Lợi Trùng đi vừa tới.
Ðạo sĩ đưa gậy cản dưới chân.
Hai con yêu đều vấp té, đồng chờ dậy mà cự rằng:
- Sao thầy cản đường cho chúng tôi té?
Ðạo sĩ nói:
- Ðạo đồng, ta muốn làm quen, nên cho té một cái gọi là lễ ra mắt.
Hai con quái lấy làm lạ nói rằng:
- Ðại vương tôi dùng bạc làm lễ ra mắt, còn thầy dùng té làm lễ ra mắt. Chắc là phong tục xứ khác, không phải người nước nầy.
Tôn Hành Giả nói:
- Ta ở núi Bồng Lai mới đến.
Hai con quái nói:
- Non Bồng là cảnh thần tiên.
Ðạo sĩ nói:
- Ta là thần tiên, nên thần tiên nào ta cũng biết.
Hai con quái nghe nói đổi giận làm vui, bái mà thưa rằng:
- Chúng tôi là mắt thịt thai phàm, nói lầm lỗi xin thần tiên tha tội.
Ðạo sĩ nói:
- Ta không chấp, quyết kiếm người lương thiện mà độ cho thành tiên. Ai muốn theo ta thì nói?
Hai con quái thưa rằng:
- Chúng tôi nguyện theo thầy tu luyện.
Ðạo sĩ nói:
- Hai vị ở đâu đến đây?
Hai con quái nói:
- Tôi vâng lệnh Ðại vương, đi bắt Tôn Hành Giả.
Ðạo sĩ hỏi:
- Phải là Tôn Hành Giả theo Tam Tạng thỉnh kinh chăng?
Hai con quái nói:
- Phải, chẳng hay thầy có biết nó chăng?
Ðạo sĩ nói:
- Con khỉ ấy vô lễ với ta một lần. Ðể ta trợ lực với hai ngươi mà bắt nó.
Hai con quái thưa rằng:
- Ðại vương thứ nhì của chúng tôi đã dằn nó dưới ba hòn núi, sai anh em tôi đem bữu bối mà thâu nó, thầy chẳng trợ lực làm chi.
Ðạo sĩ hỏi:
- Làm sao mà thâu nó?
Tinh Tuế Quỷ thưa rằng:
- Hồng hồ lô của tôi, và Ngọc tịnh bình của người nầy, đều là vật báu, nếu cầm dộng đầu trúc miệng xuống mà kêu tên nó, nó lên tiếng thì thâu đặng tức thì. Lấy lá bùa nấy bịt miệng ve một giờ ba khắc thì tiêu ra nước.
Tôn Hành Giả nghe nói giựt mình, làm bộ vui vẻ cười rằng:
- Hai vị đưa bửu bối cho ta xem thử.
Hai con quái kia vâng lời.
Tôn Hành Giả nhắm nhía, và nghĩ thầm rằng:
- Nếu mình cầm hai báu mà nhảy đi, thì cũng không khó, song e mang tiếng giựt đồ! Chi bằng tính như vầy, thì khỏi hư thể diện.
Nghĩ rồi dưa hai báu lại mà nói rằng:
- Chắc các ngươi chưa thấy bửu bối của ta.
Hai con quái hỏi rằng:
- Sư phụ có bửu bối chi, xin cho chúng tôi xem thử?
Tôn Hành Giả nhổ lông đuôi hóa ra bầu hồ lô dài một thước bảy tấc, đưa ra nói rằng: - Hồ lô của ta lớn hơn nhiều lắm.
Lanh Lợi Trùng cầm nhắm nhía rằng:
- Bầu nầy coi thì rơm lắm, song chưa chắc là báu hơn.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Sao chắc là không báu hơn?
Lanh Lợi Trùng thưa rằng:
- Hồ lô của sư phụ làm sao chưa rõ, chớ hai bửu bối của chúng tôi, mỗi cái đựng cả ngàn người.
Tôn Hành Giả nói:
- Bửu bối ngươi đặng cả ngàn người không lấy làm lạ, hồ lô ta thâu hết cả trời.
Hai con quái hỏi rằng:
- Thâu trời đặng hay sao?
Tôn Hành Giả nói:
- Sao lại không đặng.
Hai con quái đồng thưa rằng:
- Vậy xin sư phụ thâu thử coi thể nào?
Tôn Hành Giả nói túng rằng:
- Nếu trời chọc giận ta thì trong một tháng thâu bảy tám lần, bằng không nửa năm chẳng thâu tới.
Lanh Lợi Trùng nói:
- Anh ơi, thưa với thầy mà đổi bửu bối đi?
Tinh Tuế Quỷ nói:
- Lẽ nào bầu thâu trời mà chịu đổi cho mình.
Lanh Lợi Trùng nói:
- Không thì mình bù thêm Ngọc tịnh bình cũng đặng.
Tôn Hành Giả nghe nói liền nắm tay Lanh Lợi Trùng mà hỏi rằng:
- Ngươi muốn đổi lắm sao?
Lanh Lợi Trùng thưa rằng:
- Thiệt thâu đặng trời, tôi đành đổi hai mà lấy một, nếu tôi nói dối là con thầy.
Tôn Hành Giả mừng thầm cúi đầu niệm thần chú, thâu Du thần mà vái thầm rằng: - Các vị làm ơn tấu với Thượng Ðế rằng: "Lão Tôn bảo hộ Tam Tạng đi thỉnh kinh, nay mắc nạn tại núi Bình Ðảnh, muốn đổi bửu bối cho yêu quái mà cứu thầy. Vậy xin cho Lão Tôn thâu trời một khắc cho xuôi việc thì cám ơn, nếu chẳng y lời xin, ta lên phá Linh Tiêu bửu điện", Du thần và Yết Ðế y lời lên tấu, vân vân.
Thượng Ðế nổi giận phán rằng:
- Yêu hầu thiệt cả gan, muốn thâu trời sao đặng.
Na Tra quì tâu rằng:
- Nếu Bệ Hạ ra ơn thì cũng có thể thâu đặng.
Thượng Ðế phán rằng:
- Làm sao mà thâu?
Na Tra tâu rằng:
- Xin Bệ Hạ truyền chỉ đến Bắc Thiên Môn mượn cây cờ Tạo Diêu của Chơn Võ. Ðứng tại Nam Thiên Môn mà trương cờ ấy, thì ban ngày tối sẫm như đêm. Gọi là phép thâu trời, mà trợ Tôn Ngộ Không cho xuôi việc.
Thượng Ðế y tấu, Du Thần trả lời với Ðại Thánh, vân vân.
Tôn Hành Giả mừng rỡ, nói với cặp quỷ rằng:
- Các ngươi trợn mắt cho lớn mà coi ta thâu trời.
Tôn Hành Giả quăng Hồ lô lên cao.
Na Tra liền dương cờ Tạo Diêu lập tức.
Hai con quái ngó không thấy nhau, kinh hãi hỏi rằng:
- Ðương nói chuyện thì trời vừa đứng bóng, sao bây giờ như nửa đêm vậy?
Tôn Hành Giả nói lớn rằng:
- Thâu trời vào trong bầu, còn mặt nhựt đâu mà không tối.
Hai con quái hỏi rằng:
- Vậy chớ sư phụ ở đâu mà nói đó?
Tôn Hành Giả nói:
- Ta đứng trước mặt các ngươi.
Cặp quỷ hỏi rằng:
- Không biết chỗ nầy là chốn nào vậy thầy.
Tôn Hành Giả nói:
- Ðây là mé biển, phải đứng cho vững vàng, nếu bước một bước thì sẩy chân bảy ngày chìm chưa tới đáy biển.
Hai con quỷ kinh hãi nói rằng:
- Chúng tôi đã thấy phép nhiệm của thầy, xin trả trời lại như cũ.
Tôn Hành Giả niệm thần chú.
Na Tra nghe rõ liền cuốn cờ, nắng chang chang thiệt là chánh ngọ.
Hai con quái mừng rỡ cười rằng:
- Hay thiệt, hay thiệt, xin thầy đổi cho tôi.
Miệng nói tay trao, đổi chọn xong xả.
Tôn Hành Giả nhảy lên Nam Thiên Môn tạ ơn Thái Tử Na Tra.
Na Tra trở về tâu lại.