英语英语 日语日语 韩语韩语 法语法语 德语德语 西班牙语西班牙语 意大利语意大利语 阿拉伯语阿拉伯语 葡萄牙语葡萄牙语 俄语俄语 芬兰语芬兰语 泰语泰语 丹麦语丹麦语 对外汉语对外汉语

越南语学习网

  • 高级搜索
  • 收藏本站
  • 网站地图
  • RSS订阅
  • 设为首页
  • TAG标签
  • TAG列表
  • 关键字列表
当前位置: 首页 » 越南语阅读 » 名著越语阅读 » 正文

格林童话中越对译:渔夫和他的妻子

时间:2018-07-14来源:互联网 进入越南语论坛
核心提示:渔夫和他的妻子从前,有个渔夫,他和妻子住在海边的一所肮脏的小渔舍里。渔夫每天都去钓鱼,他总是钓啊钓的,不愿休息有一天,他
(单词翻译:双击或拖选)
 

渔夫和他的妻

从前,有个夫,他和妻子住在海的一所肮脏的小舍里。渔夫每天都去钓鱼,他总是钓啊钓的,不愿休息有一天,他拿着钓竿坐在海边,两眼望着清澈的海水,竟就这样望啊望的,坐在那里一直发呆
忽然,钓钩猛地往下沉,沉得很深很深,都快沉到海底了。等他把钓钩拉上来发现钓上来一条很大的比目谁知比目鱼竟对他说:"听着,夫,我求你放我一条生路。我并不是什么比目,我是一位中了魔法的王子,你要是死我,你又有多大好呢?我的肉不会你的口味的。把我放回水里,我游走吧。"
"
哎,"渔夫说,"你不必口舌。一条会说话的比目,我怎么会留下呢?"说着,他就把比目鱼放回清澈的水里。比目立刻就游走了,身后留下一条长长的血痕。随后,夫回到他的小屋,走到他妻子的身
"
喂,当家的,"他妻子道,"今天你什么也没"
"
钓到了,"他回答"怎么呢,我到了一条比目,可他他是一位中了魔法的王子,我就把他放了。"
"
难道你没有提什么愿望吗?"妻子
"
没有,"丈夫回答"提什么愿望呢?""唉,"妻子"住在我们这样间肮脏的小房子里,在是受罪。你提希望得到一座漂亮的小墅呀。快去告他我要一幢小墅,我肯定,他会足咱的愿望的。"
"
可是,"丈夫"我怎么好再去哪?"
"
唉,"妻子"你捉住了他,又放走了他。他肯定会足咱的愿望的,快去吧。"
渔夫还是不太愿意去,可又不想惹他妻子生气,于是,就去了海边。
他来到海边时,海水绿得泛黄,也不像以往那平静。他走了去,站在海岸上
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望,
老婆此却不又不依。"
那条比目果真朝他游了来,道,"她想要什么呀?""嗨,"渔夫说,"刚才我把你逮住了,我老婆说,我应该向你提出一个愿望。她不想再住在那个小屋子里了,她想要一幢小别墅。"
"
回去吧,"比目鱼说"她已有一幢小墅啦。"
渔夫便回家去了,他妻子已不再住在那个破破烂烂的渔舍里,原地上已矗立起一幢小别墅,她正坐在门前的一条长凳上。妻子一丈夫回来了,就拉着他的手"来看一看。在不是好多了"
随即,他们进了屋。墅里有一小前,一漂亮的小客,一干干净净的卧室、卧室里放着一有一厨房和食物藏室,里面放着必的家具,制的餐具一俱全。还有一个养着鸡鸭的小院子,和一片长满蔬菜水果的小园子。
"
瞧,"妻子"不漂亮"
"
漂亮。"丈夫回答"就住在儿,快快乐乐日子吧。"
"
这个嘛,咱们还要想一想,"妻子
随后吃了晚,就上床休息了。
这样生活了一两个星期。有一天,妻子突然"听着,当家的,房子太小了,院子和园子也太小了。那条比目可以送咱一幢更大一些的。我要住在一座石建造的大殿里。快去找比目,叫他送咱一座殿。"
"
唉,老婆,"丈夫说,"这别墅不是够好的了嘛?咱们干嘛非得要住在宫殿里呢?"
"
"妻子回答"你只管去找比目好啦,他会完全足咱的愿望的。"
"
不行啊,老婆,"丈夫"比目鱼刚刚一幢墅,我在不想再去找他,他会不高的。"
"
去吧,快去吧,"妻子大声"得到,也。快去吧。"
渔夫心情很沉重,本来是不想去的。他低声地反反复复地自言自道:"这不应该呀。"可他是去了。
他来到海边时,海水不再是绿得泛黄,已得混不清,而暗而深紫,而灰黑,不仍然很平静。渔夫站在岸边说:
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望老婆此却不又不依。"
"
那么,她想要什么呀?"比目鱼问
"
唉,"渔夫说,心里有几分害怕,"她想住在一座石建造的殿里。"
"
回去吧,"比目鱼说"在正站在殿前呢。"
渔夫于是往回走,心里想着快点儿到家吧。走到了原来的地方一看,那儿真的矗立着一座石建造的殿,非常宏他老婆站在台上,正准备进去,一丈夫回来了,就拉着他的手"快,快跟我去。"
他和他老婆走了去,只见宫殿里的大厅铺着大理石;众多的仆人伺候在那里,打开一扇又一扇的大中的壁色彩艳丽,精美耀眼;房放着金桌椅;大所有的房了地毯;桌子上摆满了美味佳肴和各种名西。屋后有一个大院子,院子里厩牛棚,有不少匹和母牛,一堂皇的大马车就停在那儿;除了院子,有一座美的大花园,花园里开了万紫千的花儿,生着不少名的水果有一座占地有两英里多的公园,里面有鹿啊,野兔啊等等,凡能想象出来的里面都有。
"
喏,"妻子"不漂亮"
"
漂亮,当然漂亮啦,"丈夫回答"这足够好啦。咱们就好好地住在这座殿里吧,总该意足啦。"
"
这个嘛,咱们还要想一想,"妻子"在可上床休息了。"说完,他们就上床休息了。
第二天早晨,妻子先醒了,这时正是黎明分,她坐在床上看得眼前的田野,富,一望无她用胳膊肘丈夫的腰,然后"当家的,起床吧,快点儿跟我到窗前来。瞧啊,咱们难道不可以当一当个国家的国王?快去找比目要当国王。"
"
哎呀,老婆呀!"丈夫"要当什么国王呢?
我才不想干个。"
"
喂,"妻子"你不想当,我可想当。快去找比目,告我必当国王。"
"
唉,老婆呀,"丈夫嚷嚷着"你干要当什么国王呢?
我跟他不出口的呀。"
"
为什么说不出口呢?"妻子反驳说"我快点儿去,我非当国王不可。"
渔夫只得走了出去。一想到老婆非要当国王,心里就感到特"这不应该呀,这实在不应该呀。"他打定主意想不去了,可他是去了。
他来到海边时,海水一片灰黑,波涛汹涌,从海底翻涌上来的海水散臭。他站在海边说
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望,
老婆此却不又不依。"
"
她想要什么呀?"比目鱼问
"
唉,"渔夫回答说,"她要当国王。"
"
回去吧,"比目鱼说"她的愿望已经实现了。"
渔夫于是回家去了。来到,他发现宫殿大了多,增加了一座高塔,塔身上有漂亮的雕一排警殿口,附近多士兵,有一支乐队,敲着打着鼓。他走进宫殿,只见样样东西都是金子和大理石做成的;桌椅上着天鹅绒,垂挂着很大的金流一道道的忽地打开了,整座王宫处处着富堂皇。他的老婆就坐在嵌着无数石的高大的金宝座上,戴一顶宽大的金冠,手握一根用金和宝石做成的王仗。在宝座的两旁,六名女一字排开,一个比另一个矮一渔夫走上前去对她说:"喂,老婆,你在真的当上了国王"
"
是的,"妻子回答"在就是国王啦。"他站在那里上上下下地打量着妻子,了一会儿"哎,老婆,如今你当了国王,多么称心如意啊,往后咱就不用再要什么了吧?"
"
当家的,那可不行,"妻子回答,情开始躁起来,"我已感到无聊得很,再也无法忍受了。快去找比目,告我要当皇帝。"
"
哎呀,老婆,"丈夫"你干嘛要当皇帝呢?"
"
当家的,"妻子"快去找比目我要当皇帝。"
"
哎,老婆,"丈夫回答"比目没法使你当皇帝,我也不想他提出个愿望。整个帝国就一个皇帝呀,比目哪能随便使当皇帝呢?他确不能。"
"
什么!"妻子大声喝道,"我是国王,你不是我的丈夫而已。你去不去?上去!他既然可以使我当上国王,他也能使我当皇帝。我一定一定要当皇帝,我去!"
渔夫不得不去了。他走在路上,心里感到非常害怕,想,"这不会有好下场的。要当皇帝!脸皮真是太厚啦!
来,比目就会怒啦。"
他就这样想着一走,来到了海海水一片墨黑,混不清,不汹涌翻,泡沫飞溅,而且旋风阵阵,令夫感到心惊胆,他是站在海岸上
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望,
老婆此却不又不依。"
"
她想要什么呀?"比目鱼问
"
唉,"渔夫回答说,"她要当皇帝。"
"
回去吧,"比目鱼说"她已当上了皇帝。"
于是,夫往回走,到家一看,整座殿都由研磨抛光的大理石砌成,石膏浮雕和金装宫殿门前,士兵们正在列队行进,号角声,锣鼓声,震耳欲聋。殿里,男爵、伯爵走来走去,个个一副奴才相。纯金铸造的房门为他一道道打开,他走一看,妻子正坐在宝座上,宝座用一整金子造而成,有数千英尺高。戴一顶宽大的金冠,足有三高,上面嵌着无数珠宝;她一只手里握着皇仗,另一只手托着金球。在她的两,站着两列侍从,一个比一个矮,最高的看上去像个巨人,最矮的是个小侏儒,没有他的手指大。她的面前侍立着不少王孙贵族。
渔夫走了过去,站在他们的中间,说道:"老婆,你回真的当皇帝啦?"
"
是的,"她回答"我真的当皇帝了。"
渔夫往前移动了几步,想好好看看她。看了一会儿,他"哎,老婆,你当上了皇帝,真是太妙啦!"
"
喂!"对渔"站在什么呆?我在当上了皇帝,可是我想当教皇。快去找比目他。"
"
哎呀,老婆,"渔夫说,"你到底想当什么呀?你当不了教皇。在整个基督教世界教皇只有一个呀,比目无法使你当教皇。"
"
我的丈夫呀,""我要当教皇。快去吧!我今天就要当教皇。"
"
不行呀,老婆,"渔夫回答说,"我可不想再去告比目鱼这个啦,那不行,那太分啦。比目无法你当教皇的呀。"
"
好啦,再胡八道啦!""他既然能我当上皇帝,他当然也就能够让我当教皇了。上去!我是皇帝,你只不是我的丈夫而已,你上就去!"
渔夫胆战心惊,只得去了。他走在路上,感到发软,两腿哆颤抖不止,海岸边的山上狂风呼啸,乌云滚滚,一片昏黑。树叶沙沙作响,海水像开锅了似地汹涌澎湃,不断拍打着他的鞋子。远远地看有些船只在狂涛中簸跳,燃放着求救的信号。天空一片火,并且越来越,只露出中一点儿色,好像一雨即将来渔夫站在那里,浑身颤抖,说道:
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望,
老婆此却不又不依。"
"
她想要什么呀?"比目鱼问。
"
唉!"渔夫回答说,"她要当教皇。"
"
回去吧,她已当上了教皇。"比目鱼说
于是,夫往回走,到家一看,一座大教堂矗立在那里,周是几座殿。正潮水般拥挤着往里走。大教堂里燃着上千支蜡,照得四通明雪亮,他老婆身上下穿戴着金子,坐在更高更大的宝座上,上戴着三重大金冠。教会中的众多显贵在她的周,她的两侧竖立着两排大蜡,最大一根大得就像一座高大的宝塔,而最小的一根跟普通的蜡差不多。天下所有的皇帝和国王都跪在她的面前,争先恐后地吻她的鞋子。
"
老婆,"渔夫看着她说,"在真的是教皇了吧?"
"
是的,"她回答"我是教皇。"
说着他凑上前去,好好打量了一番,感觉她像耀眼的太阳一般,光辉灿烂。看了一会儿之后,他
"
老婆,你当了教皇,可真是太了不起啦!"可她呢,坐在那里泥雕木刻一,一
接着他又"老婆,你已当上了教皇,回可该满足了,不可能有比更高的什么啦。"
"
这个嘛,我还得想一想,"妻子回答说完,他们就上床休息了。可是,她是感到不足,她的野心在不断地膨欲使她久久不能入睡,她左思右想,想自己能成什么。
丈夫因白天跑了那么多的路,睡得又香又沉,可妻子呢,在床上辗转,不停地考着自己能成什么,却怎么也想不出来了,所以整整一夜没能睡着。这时,太阳快要出来了,她看见了黎明的曙光,一下从床上坐起身来,望着窗外。窗口,她看轮红日冉冉升起,忽然生了一个念"哈哈!我道不该对太阳和月亮号施令""当家的,"她用胳膊肘丈夫的腰,道,"快起来,去找比目去,告他我要控制太阳和月亮。"
丈夫睡得迷迷糊糊的,一听她这话,吓得从床上了下来。他以是自己听了,就揉了揉眼睛,大声地"老婆,你什么来着?"
"
当家的,""要是我不能太阳和月亮号施令,要他升他就升,要他落他就落,我就没法活了。我要按自己的意愿要他什么候升起,不然我就以有一刻的安宁。"
她极其凶狠地瞪着丈夫,吓得他不寒而慄。
"
快去!"她喊叫起来,"我要成太阳和月亮的主人。""哎呀呀,我的老婆呀!"渔夫跪在她面前说,"比目鱼办不到个呀,他只能使你成皇帝和教皇。好好想一想,我求求你啦,就当教皇算啦。"
一听这话,她勃然大怒,袋上的头发随即飘荡起来。她撕扯着自己的衣服,朝着丈夫狠狠地踢了一脚,冲他吼叫道:"我再也无法忍受啦!我再也无法忍受啦!你我快去!"
渔夫赶紧穿上衣服,发疯似的跑了出去。
已是狂,刮得他脚都站不住了。一座座的房屋被刮倒,一棵棵大被吹翻,山岳都在震着身子,一块块的岩石落在大海中。天空雷鸣电闪,一片漆黑,大海掀起滚滚的黑色巨浪,浪有山那么高,浪尖上翻涌着白沫。
渔夫嘶声力竭地喊道:
"
比目啊,你在大海里,
恳请你好好听我说仔细,
我捉你放你没提愿望,
老婆此却不又不依。"
"
那么,她到底想要什么呀?"比目鱼问
"
唉,"渔夫回答说,"她想要当太阳和月亮的主人。"
"
回去吧,"比目鱼说"她又重新住了那个破舍。"
这样,他一直在那儿生活到今天。

Hai vợ chồng người đánh cá (hay chuyện Ông già và biển cả)

Ngày xửa, ngày xưa, có hai vợ chồng người đánh cá sống với nhau trong một căn lều dột nát cũ kỹ ở ngay sát bờ biển. Ngày nào người chồng cũng đi ra biển câu cá, ông cứ đi câu hoài như vậy. Một hôm ông ngồi câu và ngắm nhìn mặt nước trong, và cứ ngồi như vậy hết giờ này đến giờ khác. Bỗng nhiên phao bị kéo chìm ngày càng sâu xuống dưới đáy biển, ông giật lên thì được một con cá thờn bơn to. Cá nói với ông:
- Ông hãy nghe tôi kể, ông già đánh cá ơi, xin ông để tôi sống, tôi không phải là cá thực đâu, tôi là một hoàng tử bị phù phép hóa thành cá. Nếu ông làm thịt tôi, cái đó cũng chẳng giúp ích gì cho ông cả. Thịt tôi đâu có ngon. Xin ông lại thả tôi xuống nước để tôi bơi đi.
Ông già đáp:
- Ờ, mi chẳng cần phải nói nhiều, một con cá thờn bơn mà lại biết nói thì ta sẵn sàng thả xuống cho bơi đi.
Ông thả cá xuống làn nước trong xanh và cá thờn bơn lặn xuống tận đáy bể để lại phía sau một vệt máu dài.
Ông già câu cá đứng dậy trở về nhà với người vợ trong căn lều cũ kỹ.
Vợ hỏi:
- Hôm nay ông không câu được gì à?
Người chồng nói:
- Không, tôi câu được một con cá thờn bơn, nhưng cá nói cá là một hoàng tử bị phù phép hóa ra cá, nên tôi lại thả xuống.
Vợ nói:
- Thế ông không nói ông mong ước gì à?
Chồng nói:
- Không, vậy tôi phải nói ước mong gì bây giờ?
Vợ kêu lên:
- Trời, ông không thấy khổ sở, khó chịu khi phải ở mãi trong căn lều tồi tàn, hôi hám, bẩn thỉu này ư? Đáng nhẽ ông có thể nói ông ước mong sống trong một chiếc nhà tranh nhỏ xinh. Ông hãy ra biển gọi cá mà nói xin một chiếc nhà tranh nho nhỏ. Chắc thế nào cá chả cho.
Chồng nói:
- Chà, tôi ra đó lần nữa để làm gì?
Vợ nói:
- Ui chà! Ông câu được cá rồi lại thả cho cá bơi. Chắc chắn thế nào cá cũng cho một căn nhà tranh mà ở, ông cứ đi thử xem!
Người chồng ngần ngại lắm nhưng lại chẳng muốn làm trái ý vợ nên đành đi ra biển. Ra tới biển, ông thấy sóng lăn tan, nước xanh xanh, vàng vàng. Ông lại gần mặt biển và gọi:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá bơi ngay lên mặt nước và hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì?
Ông già nói:
- Chà, lúc nãy tôi kể chuyện câu được cá, vợ tôi trách tôi sao không xin cá một điều gì. Vợ tôi không muốn ở trong túp lều cũ kỹ nữa, nó muốn có nhà tranh.
Cá nói:
- Ông cứ về đi, vợ ông đã có nhà tranh ở rồi đấy.
Ông đi về thì không thấy vợ ở túp lều nữa, mà đang ngồi trên ghế dài trước cửa một ngôi nhà tranh nhỏ xinh. Vợ nắm tay chồng nói:
- Ông vào mà coi, giờ có phải hơn trước nhiều không nào.
Hai vợ chồng cùng vào trong nhà thì thấy có phòng đợi, phòng khách xinh xắn, buồng ngủ có kê giường, rồi buồng ăn, nhà bếp được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng và đẹp mắt với đầy đủ nồi niêu soong chảo bằng đồng, bằng thiếc sáng choang. Sau nhà là một cái sân con đầy gà vịt và một mảnh vườn nhỏ trồng rau và cây ăn quả. Vợ nói:
- Ông xem có thích mắt không?
Người chồng đáp:
- Ừ, nếu cứ như thế này thì từ giờ trở đi chúng ta sống thỏa mãn lắm rồi.
Vợ nói:
- Điều đó để suy nghĩ lại xem sao.
Mới được khoảng mười lăm hôm thì vợ nói:
- Ông nghe tôi nói đây, nhà thì chật hẹp, sân và vườn lại quá nhỏ. Chắc cá có thể tặng ta một căn nhà xây to rộng hơn. Tôi thích ở lâu đài xây to bằng đá. Ông hãy ra biển nói với cá, cá hãy tặng vợ chồng ta một lâu đài.
Chồng nói:
- Trời, bà nhà nó nghĩ sao, nhà ở thế này là vừa lắm rồi, chúng ta ở trong lâu đài để làm gì.
Vợ nói:
- Ui chà, ông cứ ra biển đi, thế nào cá cũng cho mà.
Chồng nói:
- Thôi bà nó ạ, cá vừa mới cho chúng ta căn nhà này, tôi không dám tới đó để quấy rầy cá nữa.
Vợ gắt:
- Thì cứ đi đi nào! Điều đó cá có thể làm được quá đi chứ, chắc cá cũng sẵn lòng cho, ông cứ ra biển đi!
Người chồng cảm thấy khó ăn, khó nói, ông không muốn đi. Ông nói lẩm bẩm:
- Thật là không biết điều.
Nói thế nhưng rồi ông vẫn ra biển.
Khi tới bờ biển ông thấy biển lặng, nước màu tím, xanh thẫm, và xám; nước đục chứ không xanh và vàng như lần trước. Ông lại gần mặt biển và gọi:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá hiện lên hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì?
Ngượng ngùng ông nói:
- Trời ơi, vợ tôi muốn ở trong một lâu đài lớn.
Cá nói:
- Ông cứ về đi, vợ ông đang đứng trước cửa đợi ông đấy.
Rồi ông đi và nghĩ rằng mình lại trở về căn nhà tranh cũ. Nhưng không, khi ông về tới nơi thì trước mặt ông là một lâu đài to bằng đá, bà vợ đang đứng trên bậc thềm cao, sắp sửa đi vào nhà. Bà ta nắm tay chồng nói:
- Ông cứ vào coi đi!
Hai vợ chồng cùng đi vào. Nền nhà trong lâu đài lát bằng đá cẩm thạch, gia nhân vội mở cửa lớn, bốn phía tường dán toàn giấy dán tường có hoa màu sặc sỡ làm sáng hẳn căn phòng. Phòng nào cũng bày bàn ghế sơn son mạ vàng, trên trần treo đèn pha lê, ở các buồng và các phòng đều trải thảm. Khắp các bàn đều bày la liệt những món ăn ngon và rượu quý. Đằng sau lâu đài là một cái sân rộng có chuồng ngựa, chuồng bò và những cỗ xe lộng lẫy, ngoài ra còn có cả một khu vườn rộng nom thật đẹp mắt, trong vườn trồng đủ các loại hoa thơm cỏ lạ và các loại cây ăn quả quý, rồi thêm vào đó là một công viên để vui chơi dạo mát dài chừng nửa dặm, ở đó nuôi nhiều loài vật mà người ta thích nuôi làm cảnh như hươu, nai, thỏ…
Bà vợ hỏi:
- Thế nào, ông thấy có đẹp không?
Chồng nói:
- Ờ nhờ trời, giá cứ được như thế này mãi nhỉ? Sống trong lâu đài đẹp như thế này là mãn nguyện rồi còn gì.
Vợ nói:
- Điều đó để suy nghĩ lại xem sao. Giờ ta hãy đi ngủ cái đã.
Sáng hôm sau, vợ tỉnh giấc trước. Trời đã sáng bạch. Nằm trong giường nhìn ra người vợ thấy phong cảnh đồng ruộng đẹp vô cùng. Chồng còn ngái ngủ, bà ta lấy khuỷu tay hích vào mạn sườn chồng và nói:
- Dậy thôi ông, ông hãy nhìn qua cửa sổ xem! Ông thấy không, liệu chúng ta có thể làm vua cả vùng này không ông? Ông hãy ra biển nói với cá: chúng ta muốn làm vua!
Chồng nói:
- Trời, bà nó ơi, chúng ta làm vua để làm gì? Tôi cũng chẳng muốn xin cá điều đó.
Vợ cằn nhằn:
- Được, ông không thích làm vua, nhưng tôi thích làm nữ vương thì sao. Ông cứ ra biển nói với cá: tôi muốn làm nữ vương.
Chồng nói:
- Trời, bà nó ơi, bà làm nữ vương để làm gì? Tôi không muốn nói với cá điều đó.
Vợ nói:
- Tại sao lại không? Ông cứ ba chân bốn cẳng chạy ra biển cho tôi. Tôi phải là nữ vương mới được.
Người chồng đi ra biển nhưng lòng buồn lắm, ông nghĩ:
- Thật là không biết điều, không biết điều một tí nào cả.
Ông ngần ngại không muốn ra biển, thế nhưng rồi lại đi.
Ra tới nơi, ông thấy nước biển xám đen, nước cuộn sôi từ dưới lên và tỏa mùi thối hoắc, ông lại gần mặt biển và gọi:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá hiện lên hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì?
Ông già nói:
- Trời ơi là trời, vợ tôi muốn làm nữ vương.
Cá bảo:
- Ông cứ về đi, vợ ông thành nữ vương rồi.
Trở về nhà, ông thấy lâu đài đồ sộ hơn trước, lại có thêm một cái tháp canh to trang hoàng rực rỡ, có thị vệ canh gác, có quân đánh trống, thổi kèn.
Vào trong nhà ông thấy toàn là đá cẩm thạch, thảm nhung, rương vàng. Cửa điện rộng mở, cả triều đình đều có mặt. Người vợ ngồi trên ngai vàng chót vót, đầu đội mũ miện vàng, tay cầm hốt vàng dát ngọc, mỗi bên có sáu cung nữ sắp hàng đứng hầu, người nọ thấp hơn người kia một cái đầu.
Người chồng bước lại gần hỏi:
- Chà, bà nó ơi, bà đã thành nữ vương rồi đấy à?
Vợ nói:
- Phải, bây giờ tôi là nữ vương.
Ông đứng sừng sững ra mà ngắm vợ, ngắm một hồi lâu rồi ông nói:
- Bà nó được làm nữ vương đã thỏa chí chưa? Giờ thì chả còn mong ước gì nữa nhé!
- Không, chưa thỏa mãn đâu ông ạ.
Người vợ nói vậy và cảm thấy bứt rứt trong người, nói tiếp:
- Thời gian trôi đi rồi cũng thấy ngán, tôi không thể sống như thế này mãi được. Ông hãy ra biển nói với cá: Tôi đã là nữ vương rồi thì bây giờ tôi phải là nữ hoàng mới phải.
Chồng nói:
- Trời ơi, bà muốn thành nữ hoàng để làm gì?
Vợ nói:
- Ông cứ ra biển nói với cá, tôi muốn thành nữ hoàng.
Chồng nói:
- Trời, bà nó ơi, cá làm sao có thể đủ sức để biến bà thành nữ hoàng được, tôi cũng không dám nói với cá điều đó, nữ hoàng là vua một nước lớn, cả nước chỉ có một người làm sao cá có thể làm nổi việc đó, biến bà thành nữ hoàng cá làm sao nổi, chắc chắn là không làm nổi.
Vợ nói:
- Ông nói cái gì vậy? Tôi là nữ vương, ông chỉ là chồng thôi, ông có đi ngay không? Ông đi ngay ra biển! Nếu cá có thể biến tôi thành nữ vương thì cũng có thể biến tôi thành nữ hoàng được. Tôi muốn và đang muốn thành nữ hoàng cơ mà. Ông đi ngay ra đó đi!
Người chồng đành phải ra biển.
Khi đi ra biển, ông thấy sợ, vừa đi vừa lo ngay ngáy, ông nghĩ bụng:
- Không thể thế được, thế còn ra cái gì nữa. Đòi làm nữ hoàng là không biết xấu hổ, là trơ tráo. Cuối cùng cá sẽ ngán về những chuyện đó.
Khi đến bờ biển, ông thấy nước đen ngòm, đục ngầu, biển bắt đầu nổi sóng, gió thổi ào ào, rồi sóng gió ầm ầm làm cho ông rét run cả người. Ông lại gần mặt biển và gọi:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá hiện lên hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì?
Ông già nói:
- Trời, cá ơi là cá, vợ tôi muốn làm nữ hoàng.
Cá bảo:
- Ông cứ về đi, vợ ông thành nữ hoàng rồi.
Ông già quay trở về. Về tới nhà thì thấy cả lâu đài đều làm bằng đá cẩm thạch bóng lộn, lại có cả tượng bằng đá cuội trắng cùng những đồ trang trí bằng vàng. Thị vệ đi lại trước cổng, lính thổi kèn, đánh chiêng đánh trống. Các bậc công hầu, bá tước, tử tước đứng chầu đi lại nhộn nhịp bên trong. Họ mở cổng cho ông lão vào, cổng bằng vàng nguyên chất. Bước vào trong phòng, ông thấy vợ ngự trên ngai vàng đúc bằng vàng cao hai thước; đầu đội mũ miện bằng vàng cao ba tấc, nạm ngọc và kim cương. Một tay cầm hốt, tay kia cầm quả cầu tượng trưng cho ngôi nữ hoàng. Hai bên lính ngự lâm sắp thành hai hàng, từ người khổng lồ cao hai trượng tới người lùn nhỏ xíu chỉ bằng một ngón tay út. Trước mặt nữ hoàng rất nhiều lãnh chúa và tử tước đang đứng chầu.
Người chồng tiến vào giữa và nói:
- Bà nó, bà đã thành nữ hoàng chưa?
Vợ nói:
- Phải, tôi là nữ hoàng rồi.
Người chồng đứng đó ngắm nghía vợ, ngắm một hồi lâu rồi nói:
- Trời, bà nó ơi, bà làm nữ hoàng có thích không?
Vợ nói:
- Ông ơi, sao ông cứ đứng đực ở đó làm gì, tôi đã là nữ hoàng rồi, nhưng giờ tôi muốn thành giáo hoàng kia. Ông đi nói với cá đi!
Chồng nói:
- Trời, bà còn muốn thành cái gì nữa trên đời này, bà không thể trở thành giáo hoàng được, khắp thế giới công giáo chỉ có một vị giáo hoàng thôi, điều đó cá không làm nổi đâu.
Vợ nói:
- Ông có nghe thấy không, tôi muốn làm giáo hoàng, ông đi ngay ra biển, tôi muốn làm giáo hoàng ngay ngày hôm nay.
Chồng nói:
- Trời, bà nó ơi, tôi không dám nói với cá điều đó. Không thể như thế được, như thế là không biết điều một tí nào cả. Biến bà thành giáo hoàng, cá làm không nổi đâu.
Bà vợ nói:
- Này ông nó, nói chi mà dài dòng lôi thôi vậy. Nếu cá cho làm nữ hoàng được thì cũng có thể cho làm giáo hoàng được. Ông đi ngay ra biển! Tôi là nữ hoàng, còn ông thực ra chỉ là chồng tôi thôi, ông có chịu đi hay không thì bảo?
Ông chồng đâm ra sợ và ra biển, nhưng ông sợ quá xanh xám cả mặt mày, người run lẩy bẩy, bắp thịt như nhũn ra, chân cứ như chân đi mượn. Rồi bỗng dưng gió thổi ào ào, mây đen kéo đến khiến cả bầu trời tối sầm xuống như trời đã tối, lá cây bị gió thổi nghe rào rào, nước biển nổi sóng, sóng vỗ vào bờ ầm ầm. Ở mãi tận đằng xa có những con tàu sóng đánh ngả nghiêng nom như đang nhảy múa cùng sóng biển, tàu phải bắn súng báo động. Giữa bầu trời có một đám mây xanh, nhưng chung quanh mây đen kéo kín cả bầu trời như báo hiệu sắp có một trận bão lớn. Sợ hãi, khiếp nhược, ông lão lại gần mặt biển và gọi:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá hiện lên hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì?
Ông già nói:
- Trời ơi, vợ tôi muốn làm giáo hoàng.
Cá nói:
- Ông cứ về đi, vợ ông làm giáo hoàng rồi đấy.
Ông đi về, khi về tới nhà thì nhìn thấy một nhà thờ rộng mênh mông, bao quanh nó là những cung điện, lâu đài. Ông già phải rẽ chen qua đám đông mới vào được. Hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng trưng chiếu sáng khắp gian nhà, vợ ông mặc quần áo vàng, ngự trên ngai vàng cao chót vót, đầu đội ba cái mũ miện bằng vàng, đứng chung quanh là đông đảo giáo sĩ. Hai bên có hai hàng nến, cây to nhất to và cao như ngọn tháp lớn, càng đi về phía sau nến càng nhỏ dần, cây bé nhất nhỏ như cây nến thắp trong bếp. Và tất cả các vua, hoàng đế đang quỳ hôn giày giáo hoàng.
Người chồng ngắm nghía vợ mình thật cẩn thận rồi nói:
- Giờ thì bà nó thành giáo hoàng rồi nhỉ?
Vợ nói:
- Phải, bây giờ tôi là giáo hoàng.
Ông đứng ngẩn người ra, cứ đứng như vậy mà ngắm vợ y như đứng nhìn mặt trời. Đứng ngắm như vậy một lúc lâu ông nói:
- Trời, bà nó ơi, bà làm giáo hoàng có thích không?
Vợ ngồi im như khúc gỗ, người không hề nhúc nhích, cử động.
Rồi người chồng lại nói tiếp:
- Giờ chắc bà mãn nguyện, chẳng còn cái chức gì to hơn cái chức giáo hoàng nữa để mà mong.
Vợ nói:
- Điều đó để suy nghĩ lại xem sao.
Vợ vẫn chưa mãn nguyện, khát vọng làm đêm ấy bà ta không ngủ được, bà ta nằm nghĩ liên miên xem có gì cao hơn nữa không.
Chồng đi cả ngày nên ngủ ngay và ngủ say ngáy o o, còn vợ không tài nào nhắm mắt được, suốt đêm trằn trọc, suy nghĩ mông lung xem liệu mình còn có thể thành cái gì được nữa, suy nghĩ đắn đo mãi thấy chẳng còn gì hay hơn. Mặt trời sớm mai đang lên, khi người vợ nhìn thấy mặt trời rạng đông thì nhỏm dậy khỏi giường, nhìn ngắm cảnh mặt trời lên qua kính cửa sổ, rồi bà nghĩ bụng:
- À, ước gì mình sai khiến được mặt trời, mặt trăng mọc nhỉ.
Bà ta lấy khuỷu tay hích vào mạn sườn chồng và nói:
- Dậy thôi ông ơi, ông ra biển nói với cá, tôi muốn được y như chúa trời kính yêu.
Chồng còn đang ngái ngủ, sợ quá giật mình ngã từ trên giường xuống đất. Ông nghĩ, có lẽ mình nghe lầm, ông dụi mắt và hỏi:
- Trời, bà nó, bà vừa nói gì thế?
Vợ nói:
- Ông có biết không, nếu tôi không khiến được mặt trời, mặt trăng mọc, mà lại ngồi ngắm nhìn mặt trời, mặt trăng lên thì tôi không chịu nổi, tôi sẽ không lúc nào đứng ngồi yên thân, nếu như chính tôi không khiến được mặt trời mọc, mặt trăng lên.
Rồi bà nhìn ông chằm chằm dữ tợn đến nỗi ông chồng sợ lạnh toát xương sống và nói:
- Ông ra biển ngay bây giờ, tôi muốn được y như chúa trời kính yêu.
- Trời, bà nó!
Chồng quỳ trước mặt vợ và nói tiếp:
- Điều đó cá không thể làm được. Cá chỉ có thể làm cho nữ hoàng, giáo hoàng. Tôi van bà, xin bà sống sao cho phải nhẽ và cứ làm giáo hoàng thôi.
Người vợ nổi khùng lên, tóc xõa ra, rối bời bời, bà nhảy chồm chồm, lấy chân đạp chồng rồi thét:
- Tôi không chịu được nữa, không chịu nổi lâu hơn nữa đó, ông có đi ngay không?
Chồng mặc vội áo quần vào rồi cứ thế mà chạy như người mất trí.
Ngoài biển gió bão ầm ầm, sóng nổi cuồn cuộn, ông già đứng không vững, nhà cửa, cây cối rung động, núi chuyển mình, những khối đá lớn lăn xuống biển, trời tối đen như mực, sấm sét nổ vang trời. Biển nổi sóng thần, sóng đen kịt, sóng cao như gác chuông nhà thờ, cao như núi, bọt bể trên mặt sóng như một mũ miện trắng xóa.
Trong cơn giông tố mịt mùng ấy ông già cố thét lên gọi mà cũng không thể nghe thấy chính tiếng của mình:
Hỡi người anh em, ở mãi đâu,
Hỡi cá thờn bơn dưới biển sâu,
Vợ tôi tên là Ilsebill,
Cứ xin đòi điều tôi không muốn.
Cá hiện lên hỏi:
- Được rồi, vợ ông muốn gì? 
Ông nói:
- Khổ lắm cá ơi, vợ tôi muốn được y như chúa trời kính yêu.
- Ông cứ về đi, bà ấy đang ngồi trong túp lều cũ kỹ khi xưa…
Và hai vợ chồng tới nay vẫn còn ngồi ở trong túp lều ấy.

 

 

顶一下
(0)
0%
踩一下
(0)
0%

热门TAG:


------分隔线----------------------------
[查看全部]  相关评论
栏目列表