CHAP 52: HOÀNG HỒN
Trời càng lúc càng phủ bóng tối, những bóng đèn cao áp hai bên đường đã được bật lên….
Và một thứ ánh sáng chói mắt xuất hiện, là người của Angle…
Vừa lúc thành xe ô tô bị đánh thủng móp vào trong thì đàn em của cậu nhóc tới. Nếu chậm chút nữa thì chắc tất cả đã cùng nhau xuống dưới đó rồi…
Thế là một cuộc hỗn chiến lại xảy ra, cũng may lực lượng của Angle đông hơn nên tụi áo đen cũng dần dần tản đi. Nhân cơ hội đó, cậu nhóc mở chốt trong của cửa xe rồi dẫn Nim chạy thật nhanh sang phía chiếc xe mà lũ đàn em đem tới. Mọi thao tác của Angle rất nhanh chóng, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi cậu nhóc đã mở xe, tra ổ khóa, đạp ga…Chiếc ô tô phóng như bay thoát khỏi con hẻm. Nim ngoái đầu nhìn, tim vẫn đập thình thịch, nhìn trong thứ ánh sáng mờ mịt đằng sau có những con người đang đánh nhau không thương tiếc…
- Chúng nó không sao đâu! Không chết được đâu! – Angle vừa nói vừa tăng tốc. ( “ Chúng nó” ở đây ám chỉ người của cậu nhóc).
Nim thẫn thờ quay lại. Gương mặt vẫn bạc nhợt vì sợ hãi. Chợt cô bé nhớ ra điều gì liền cầm di động và bấm liên tục, nhưng tín hiệu ở đầu dây bên kia chỉ là những âm thanh tút tút…khó chịu. Đó là số của anh trai Nim…
……………………………………….
Xe dừng lại trước ngôi nhà ở ngoại ô. Và đó chính là nhà của bác Lan, người bác sĩ đã băng bó chân cho Nim lần trước.
Angle mở cửa xe bước ra rồi chạy sang phía Nim mở cửa. Nhưng cô bé vẫn ngồi im bất động, cú sốc tinh thần vừa qua khiến Nim không thể nào bình tĩnh được.
- Mọi chuyện đã qua rồi! Xuống xe thôi! – Angle hạ giọng an ủi rồi cầm tay Nim dẫn ra.
Sau khi Angle bấm chuông, cánh cổng từ từ mở ra. Bác Lan ngạc nhiên nhìn 2 đứa:
- Sao thế? Hai cháu có chuyện gì à???
- Dạ vâng! Vào nhà cháu sẽ nói cho bác nghe! – Angle mệt mỏi cầm tay Nim dẫn vào.
Trong lúc Nim vào nhà vệ sinh thì ngoài phòng khách, Angle đã kể hết cho bác Lan nghe mọi chuyện.
- Con bé chắc là đang sốc lắm!
- Vâng! Vì thế cháu mới đưa đến chỗ bác, hiện tại có lẽ bạn ấy chưa thể về nhà được, cháu muốn nhờ bác cho Nim ở lại đây ít hôm để tinh thần bạn ấy ổn định lại.
- Uh! Thế cũng được!
Trong phòng vệ sinh.
Nim đang đứng một mình trước gương, khuôn mặt ướt đẫm nước. Lúc này đây, sự lo lắng còn lớn hơn nỗi sợ hãi, Nim lo cho anh trai, lo đến thắt ruột. Chắc chắn anh ấy đang gặp nguy hiểm. Cô bé hoảng sợ lắc lắc đầu, vừa thầm cầu nguyện cho anh trai bình an vô sự. Nếu anh trai có mệnh hệ nào, chắc Nim sống không nổi mất!
………………………………………………………
Đã ba ngày trôi qua cô bé ở lại nhà bác Lan. Nhờ có bác ấy mà tinh thần Nim đã trở lại bình thường. Ba ngày cũng là khoảng thời gian Nim không đến trường vì không còn đủ tâm trí để tập trung cho học tập.
- Cháu đã ổn chưa?
Nim gật đầu mỉm cười, chìa ra tờ giấy với hàng chữ nhỏ.
( Cám ơn bác! Làm phiền bác quá!)
- Không sao! Có cháu ở cùng thế này bác cũng thấy đỡ cô đơn!
( Có lẽ thứ hai cháu sẽ đi học lại!)
- Uh! Phải đi học chứ! Ngồi đó chơi bác vào bếp làm điểm tâm! Phụng nó tới liền đó! – bác Lan cười hiền từ rồi đứng dậy đi vào trong.
Nim ngồi một mình, thở một hơi thật sâu rồi nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh ở đây thật đẹp và bình yên. Đặc biệt là có những hàng lau phất phơ trong gió như một vũ điệu thần kì của tạo hóa. Nim mê mẩn ngắm nhìn mà quên đi rằng Angle đã đứng sau lưng từ lúc nào. Cậu nhóc nhẹ nhàng cúi người xuống kề sát mặt Nim thầm thì:
- Mấy cây lau ấy đẹp đến thế à? Đẹp hơn cả tôi sao?
Nim giật mình quay mặt lại thì hứng trọn một nụ hôn vào má của Angle.