Bóng dáng đó, tan dần đi trong cột bạch quang khổng lồ..
Bồng bềnh giữa mây ngàn.. bạch y nữtử, có lẽdo dụng lực quá độ, thân hình đột nhiên chao đảo, không giữđược thăng bằng, chầm chậm ngã xuống.
Nhưng... đột nhiên vang lên một tràng cười!
Tràng cười ấy thê lương nhưng tràn đầy ngạo khí.
Giữa cột sáng trắng, dần dần khắc lên một vệt huyết sắc, là một nam tửtoàn thân đẫm máu, nhưcuồng ma phấn khích hiện thân, ngửa mặt lên trời hú dài.
Đêm tối bao trùm.
Đầu tóc người ấy rối bù, y phục tảtơi, máu tươi lênh láng, huyết vụgiăng giăng, từng bông.. từng bông.. nhưsương.. nhưkhói phủkín một thân huyết ảnh, chỉcó PhệHuyết Châu rực sáng, chiếu rọi cảbầu trời đêm.
Mọi người bên dưới trơmắt nhìn lên cao.
Âm phong gào thét, máu tanh ngập tràn, Lục Tuyết Kỳ mặt trắng nhưtuyết, không chút huyết sắc, Chỉthấy thấy nhân ảnh kia vụt tới, lập tức khởi phát ý niệm, huy động Thiên Gia thần kiếm.
Lam quang vạn trượng, chớp mắt đã phá tan màn huyết vụ, tiếp cận bóng hắc ảnh phía trước
Một thân huyết tích, máu thịt tơi bời đã triển hiện ngay trước mắt.
Thiên Gia lao tới!
Trong sâu thẳm đôi mắt ấy sáng bừng lên sựngông cuồng quen thuộc.
Có nhưngày xưa, bao nhiêu năm trước, chỉvì ngoan cốmà bất chấp tất cả?
Hồng quang bạo trướng, chỉthấy hai thân ảnh giữa không trung chợt hòa làm một!
Thanh âm vang vọng, nhưquỷthần gào khóc, đất trời chao đảo.
Đám người chính đạo kêu lên thảng thốt, nhao nhao bay vọt lên. Chỉcó điều trước khi họkịp phản ứng, đã có một đạo bạch ảnh nguỵdị, lao đi nhưđiện chớp
Xuất hiện giữa màn hồng quang là bàn tay nhuộm máu tựa nhưác ma cười ngạo, hướng vềLục Tuyết Kỳ lao tới.
Lúc này, Thiên Gia không còn uy lực, rơi thẳng xuống đất.
Thiếu nữcô đơn trong mưa gió, đối mặt cùng người yêu dấu, lặng lẽngước nhìn, lặng lẽchờđợi...
Bàn tay đẫm máu tanh áp lên tà áo nàng, yêu lực cuộn chảy, ma khí gầm rít nơi bàn tay.
Đôi mắt trởnên đỏngầu điên dại, đã sát ngay trước mặt nàng
Trái tim ai, nhẹnhàng rung động...
Hồng quang tiêu tán, một thân ảnh, lặng lẽrơi xuống.
Lục Tuyết Kỳ đứng giữa không trung, nhắm chặt đôi mắt, trên vạt áo còn lưu lại vết máu tươi, ngạc nhiên tột độ.
Mưa đã tạnh, gió đã ngừng, còn giọt mưa nào... òa vỡướt mi ai?
Giữa lúc đám người chính đạo còn đang hỗn loạn, đột nhiên một bóng trắng lao đến QuỷLệ, lúc này đã hôn mê, ôm hắn lao đi, thì ra là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch xem qua thương thếcủa QuỷLệ, đôi mày nhăn tít, lắc đầu than thở: "Thật không thểchịu nổi nam nhân nhưngươi, quá trọng tình cảm mà khiến mình thê thảm đến nhưvậy... "
QuỷLệkhông đáp, khi đã hôn mê thì làm sao hắn có thểnói chuyện được, những người phe chính đạo sau một hồi ngạc nhiên lập tức hô hoán, Tiểu Bạch ngoảnh đầu, mục quang trập trùng yêu mị, khiến chúng nhân nhất thời dừng bước!!!
Lục Tuyết Kỳ chầm chậm hạxuống, vẫn còn đó một vạt áo nhuốm máu, mọi người có thểhình dung được rằng thủchưởng của ác ma đã sắp hạsát được Lục Tuyết Kỳ, nhưng vì sao lại không xuống tay!
Chỉcó điều, nàng thì đã thoát được tai kiếp, còn tên yêu nhân ma giáo lại thụthương nặng nề.
Quảnhiên những người trẻtuổi kiệt xuất của Thanh Vân Môn bất đồng ý kiến.
Mục quang Tiểu Bạch quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại nơi Lục Tuyết Kỳ, từtừnhìn ngắm một lúc, gật gật đầu, cười nói: "Quảnhiên là tuyệt thếmĩnhân, chẳng trách khiến công tửsi cuồng!" Nói đoạn, nàng nhìn lại QuỷLệ, rồi không hiểu vô tình hữu ý thếnào bỗng quay đầu liếc sang bên cạnh, Lý Tuân đứng đó, sắc diện thập phần thống khổ.
Khuôn mặt Lý Tuân, vụt loé lên nộkhí, trong trận chiến hữu thủcủa hắn đã bịQuỷLệdùng PhệHuyết Châu đánh trọng thương, nửa bàn tay bịcháy khô, trông rất đáng sợ, cũng chẳng biết sẽảnh hưởng thếnào đến thân tu hành sau này, lại thấy tựnhiên xuất hiện yêu nữđưa lời ngợi khen Lục Tuyết Kỳ đồng thời có ý châm chọc, bừng bừng nổi giận thét: "Yêu nhân, QuỷLệgây đội ác tày đình, ngươi đi cùng với hắn thì đích thịlà yêu nghiệt, ngươi có biết rằng... "
"Ha ha! "
Tiểu Bạch chợt cười lớn, vẻmặt khinh thị, đưa mắt nhìn đám người chính đạo, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết ư, ta là người xưa nay vẫn rất thức thời! "
Lý Tuân nhất thời bối rối, chưa biết trảlời thếnào, đột nhiên hữu thủđau đớn kịch liệt, tâm can nhưbịthiêu đốt.
Cùng lúc ấy, đột nhiên có một tiếng kêu lớn, từphía sau truyền tới.
"Cửu VĩYêu Hồ! Nó chính là Cửu VĩYêu Hồ! "
Đám người bàng hoàng, Lục Tuyết Kỳ cùng Pháp Tướng không biết bí mật ởHuyền HoảĐàn trong Phần Hương Cốc, đứng yên bất động, nhưng đám đệtửPhần Hương Cốc lập tức nhốn nháo, đồng loạt quay lại nhìn người đã lên tiếng,chính là bậc thượng bối tối cao LữThuận.
Tiểu Bạch hướng vềLữThuận quan sát, nghĩngợi một hồi, rồi nói: "Ra là lão đầu ngươi, Chẳng phải là kẻnăm đó lén lút ẩn thân sau hai lão tặc Vân Dịch Lam và Thượng Quan Sách, không dám xuất đầu lộdiện đấy ư?"
Gương mặt LữThuận trởnên đỏửng, ngón tay chỉvào Tiểu Bạch, run run, len lén nhìn mọi người xung quanh, quát lớn: "Yêu ma trước mặt, không đểnó thoát,lập tức bắt lấy!"
Tiểu Bạch cất tiếng cười nhẹ, ôm QuỷLệđịnh bỏđi, ngay lập tức LữThuận bay tới chặn lại, thình lình Tiểu Bạch thét lên giận dữ, chẳng coi lão vào đâu, bạch ảnh phù động, một đạo u quang từtrong tay áo Tiểu Bạch bay thẳng vào kiếm mang của LữThuận.
LữThuận đang lơlửng trên không, kêu lên đau đớn, thân hình bắn vềphía sau, trông nhưthểđã trúng ám khí vô hình vậy.
Chúng nhân thất sắc, - mặc dù uy danh LữThuận không bằng so với đồng bối là Phần Hương Cốc Cốc chủVân Dịch Lam cũng nhưThượng Quan Sách, nhưng tốt xấu gì thì cũng là nhân vật thuộc hàng trưởng lão ởPhần Hương Cốc, vậy mà bịtuyệt thếyêu vật là Cửu VĩYêu Hồhạgục nơi đây - tất thảy đương nhiên nhất thời chấn động, chiến tâm sụt giảm, nhiệt huyết suy hao, thoáng chốc chững lại, yêu nghiệt đạo hạnh cao thâm, thật không thểtưởng tượng nổi.
Chúng nhân rối rít, thất thanh hô lớn, đồng loạt công lên, Tiểu Bạch khẽnheo mày, thần tinh khinh thị, thân thủphiêu diêu, liên tiếp vượt qua mấy người, đang định phi thân bay lên, bất chợt, sau lưng cất lên một âm phật hiệu, một phiến kim sắc quang mang trầm hùng lao tới
Tiểu Bạch nhíu mày, lần đầu tiên, diện lộđọng lại chút biểu tình, lập tức quay mình, tụbào vũđộng, khởi xuất một đạo lục quang đón lấy kim sắc quang mang!
"Đại phạm bát nhã", nàng nhìn Pháp Tướng, gật đầu đáp: "Không ngờThiên Âm Tựlại sản sinh ra một nhân tài nhưvậy, quảnhiên xứng với Thanh Vân Môn tềdanh chính đạo đại phái"
Pháp Tướng chắp tay đáp: "Đa tạthí thủtán dương", ngôn từmặc dù đầy khách khí, nhưng từcái chắp tay đó, khoảnh khắc, kim sắc quang mang đại thịnh, sắc vàng rực rỡ, từtrong tay áo khởi phát một đạo kim quang tựa nhưmột hạt châu nhỏ, bất chợt xuất lai, hướng thẳng Tiểu Bạch công tới
Tiểu Bạch khẽhắng giọng, thu hồi lục quang, chỉnh lại thân mình, thân mang QuỷLệ, trực chỉthiên thanh khởi phát, Thời khắc tối hậu đó, hốt nhiên, một tiếng nổlong trời, khoảng đất dưới chân bịLuân Hồi Châu công phá, khoét xuống một hốtròn sâu hoắm rộng cỡhai trượng!
Không muốn đêm dài lắm mộng, Tiểu Bạch nhân cơhội này lập tức chuyển thân thoái rút, nhưng thân thủvừa kịp vũđộng thì ngay trước mắt, chỉthấy một sắc lam quang chói lọi, "tê tê.. ê.. ê" thanh âm sắc nhọn chợt xé toạc vòm không, tung trời lật đất, chính là Lục Tuyết Kỳ cùng Thiên Gia Thần Kiếm đang phá không lao tới. Tiểu Bạch sắc diện hốt nhiên bao phủmột lớp băng phong lạnh giá, bất chợt xuất thủ, đón thẳng lấy vạn thiên kiếm mang, chỉnghe "Ầm" một thanh âm khô khốc vang vọng,.. Lục Tuyết Kỳ, kiếm mang tiêu tán, thập phần kinh ngạc, Thiên Gia vô lực cũng đã quay lại với chủnhân..
Tiểu Bạch không chút chần chừ, ôm chặt QuỷLệthân thủphiêu hốt nhưquỷmị, nương thếlao đi, nhân ảnh nhưsương khói lặng lẽtiêu thất trong thinh không, Chúng nhân chưa kịp định thần, khoảnh khắc, lại thấy một bạch ảnh nhưđiện quang, từphía bờbên kia sông lao tới, liền luôn miệng hô hoán không ngừng.
Chỉthấy Tiểu Bạch đang chập chờn ẩn hiện giữa căn nhà gỗ, giây lát, trước khi đám truy binh kịp tới nơi, đã phi thân qua cửa sổ, lúc này trên vai Tiểu Bạch không chỉcó QuỷLệmà khi quay lại còn có một vật nhỏ, đích thịTiểu Hôi đang nồng nàn giấc ngủ!
Bất chấp chúng nhân truy đuổi phía sau, Tiểu Bạch đã thoát đi tựlúc nào, bỏlại đám người chánh đạo đang điên cuồng thóa mạchửi rủa, một sốkẻhoang mang khiếp sợcho rằng Cửu VĩYêu Hồtu hành cao thâm khó lường, những kẻcó mặt chẳng thểcoi thường!
Thời khắc này, cuộc chiến ởThất Lý Đồng đã kết thúc, xung quanh, khoảng không tịch mịch đã lặng lẽquay về, phủlên vạn vật, chỉcòn một biển lửa mênh mông và vô sốtiếng than khóc nức nởcủa tộc người Miêu nhân còn sống sót...
Ởmột nơi khác, Tộc trưởng ĐồMa Cốt thương tích khắp mình, đang cất tiếng hô hoán, thống lĩnh một đội nhân mã hướng thẳng lên thượng sơn, hiển nhiên là đểxem tình trạng thương thếcủa Đại vu sư. Lưng chừng núi, đã có vài người xuất hiện bên cạnh Đại vu sư, cất lên thanh âm bi thiết, văng vẳng từxa vọng lại.
Chúng nhân chính đạo trởlại chốn cũchỉthấy khói lửa ngút trời, ngọn hỏa diệm hừng hực đang ngấu nghiến nuốt lấy những thân gỗngổn ngang, phát xuất âm thanh lách tách liên hồi từđống tàn tro, từng cây cột lớn theo nhau quỵngã trước ngọn lửa điên cuồng, thực cảnh quảlà bi thương.
Pháp Tướng lắc đầu thởdài, thần sắc đượm nét từbi, tức thì chuyển thân lao vào biển lửa, ra sức giúp tộc người Miêu. Tiền hô hậu ủng, đệtửPhần Hương Cốc cũng xông tới ra tay tương trợ
Lý Tuân lúc ấy chợt cảm thấy cơn đau âm ỉđang nhói lên nơi tay phải, thống sởnhức nhối, bất giác thối lui, vận công đềkháng, nhận thấy thương thếkhông quá trầm trọng, tâm trạng y cũng trởnên thoải mái, nguôi ngoai phần nào
Thâm tâm đang phân vân do dựcó nên xông lên cứu hỏa, thì đằng sau Lý Tuân, bỗng một thanh âm vọng tới: "Lý sưhuynh! "
Thoáng rung động, y chuyển mình nhìn lại, chỉthấy Lục Tuyết Kỳ, tay nắm chặt Thiên Gia, một thân bạch ảnh hòa trong hỏa sắc, chập chờn phiêu động. Nơi vạt áo nàng, vẫn còn tàn lưu huyết tích của thủấn, dấu vết bi thương trước mắt đó, nàng tựa hồkhông có ý che giấu!
Trong khoảnh khắc, nét băng phong, lãnh mạc lại trởvềngựtrịtrên khuôn mặt tuyệt mĩ, nàng đứng đó, mục quang lạnh lẽo, lãnh đạm hướng vềLý Tuân
Y chưa hiểu chuyện gì, nhưng trước ánh mắt nhạt nhòa đó, nhất thời trởnên bối rối: "Có chuyện gì thế, Lục sưmuội! "
Lục Tuyết Kỳ trầm mặc nhìn gã, khắc sau, chậm rãi lên tiếng: "QuỷLệbịthương nơi vai phải, huynh đã dùng Ngọc Xích sởthương?"
Lý Tuân cổhọng bất giác trởnên khô khốc, thoáng sau, thản nhiên đáp lại: "Đúng"
Lục Tuyết Kỳ, bàn tay nắm Thiên Gia chợt siết lại, trên làn da trắng mịn, phảng phất nét tái xanh, chỉcó sắc diện lạnh lẽo thưởnào, giờcũng chẳng hềthay đổi, không đọng chút biểu tình.
Nàng lặng lẽgật đầu, chuyển thân cất bước
Lý Tuân trong lòng bất chợt nổi lên một luồng nộkhí khó hiểu, lớn tiếng hỏi: "Lục sưmuội, rốt cuộc là muội có ý gì! "
Thân hình Tuyết Kỳ chợt sững lại, xung quanh, ngọn liệt hỏa đang không ngừng thiêu đốt, bóng nhân ảnh phảng phất nhưchìm đắm trong sắc lửa hung tàn!
"Hảo xích pháp, quảthực lợi hại"
Thanh âm phiêu hốt, lạnh lẽo tựa băng sương, nàng chẳng màng quay đầu nhìn lại, từng câu, từng chữtừtừvang tới, rõ ràng mạch lạc vô cùng!
Lý Tuân lặng thinh
Lục Tuyết Kỳ lãnh đạm tiến bước, đột nhiên phía trên, cănđại ốc bịngọn hỏa diễm ngày đêm thiêu đốt, phát ra một tiếng nổlớn, thanh cột lớn bọc trong lưỡi lửa, không còn trụnổi, sụp đổ, ào thẳng xuống Lục Tuyết Kỳ
Lý Tuân thất kinh, nhưng chẳng chờcho y kịp cất lời, Tuyết Kỳ liền hú lên một tiếng dài lảnh lót, thanh âm vang vọng, bi thống đầy vơi. Chỉthấy tảthủnàng khẽrung, Thiên Gia thần kiếm lập tức xuất vỏ, lam quang bạo trướng, kiếm âm lanh lảnh, rền rĩ, đón thẳng lấy thanh hỏa mộc đang phá không lao xuống. Phiến khắc, hỏa tinh bạo khởi, ngàn vạn đóa tinh quang nởtung từđám tàn tro vụn nát, trập trùng rợn ngợp, che mờbóng bạch ảnh, phủlấp cảtrăng sao, rồi từtừhóa thành mưa sa lác đác trước khi kịp tan vào chốn hưkhông vô tận.. Thực là kỳ quan hùng tráng..
Lý Tuân, mục quang mông lung trong cơn hỏa vũrực rỡgiữa trời đêm, nhất thời trởnên thẫn thờsi dại..
***
Đêm tối muôn trùng
Tiểu Bạch cấp tốc hoá thân thành đạo bạch quang, từđỉnh núi, nàng nhưmột con thoi thoát ly Thất Lý Đồng, độhơn một canh giờ, nàng liền tìm một lưng chừng núi hoang vu hẻo lánh hạthân tọa lạc.
Nàng nhẹnhàng dìu QuỷLệxuống, đặt hắn lên một nơi cao ráo, chỉthấy một thân nam tửnhuốm đầy huyết tích, máu tươi lênh láng, không ngừng tuôn chảy, bịhồng quang quỷdịcủa PhệHuyết Châu lặng lẽhút lấy. Khoảnh khắc này, PhệHuyết Châu tựa nhưmột phần bám trên cơthểQuỷLệ, liên tục hấp thụtinh khí của chủnhân
Tiểu Bạch thởdài lo lắng, đưa tay định gỡPhệHồn Bổng khỏi tay QuỷLệ, nhưng cho dù hắn đang hôn mê, thì trong tay vẫn nắm chặt lấy cây ma bổng, dường nhưởbất cứđâu, trong hoàn cảnh nào thì nó chính là nơi nương tựa duy nhất của hắn!
Tiểu Bạch cốgắng làm lại một lần nữa, nhưng không thểnào gỡphệhồn ra khỏi tay gã, lặng lẽlắc đầu, buông tay bỏcuộc.
Chỉthấy nàng nghiêng đầu nhìn xuống hữu thủ, nơi ngón giữa và ngón đeo nhẫn, nguyên lai trắng nõn nhưbạch ngọc, giờkhắc này đã từtừđổi sang sắc hồng, điểm điểm ẩn hiện, bất giác trởnên run rẩy.
Tiểu Bạch khẽmỉm cười, lặng lẽthốt: "Nhất kiếm Thiên Gia, đương nhiên danh bất hưtruyền, quảlà thần binh.. "
"Phịch" một thanh âm đột nhiên vang lên, Tiểu Bạch thoáng giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉthấy con khỉsay mèm Tiểu Hôi từtrên vai rơi xuống, say sưa nằm cạnh thân thểđầm đìa thương tích của chủnhân, mởmiệng ngáp dài mấy tiếng, đưa tay gãi đầu rồi điềm nhiên ngủtiếp
Tiểu Bạch không nén nổi tiếu khí, lớn tiếng quát: "Con khỉchết tiệt! "
"Khò... khò.... "
"Gã chủnhân si ngốc của ngươi chết đến nơi rồi kìa"
"Khò... khò.... "
"... " Tiểu Bạch chảbuồn cất tiếng, khinh khỉnh bĩu môi, vung chân đá văng con khỉ, rồi quay lại ngồi bên QuỷLệ, xem xét lại thương thế, lắc đầu chán ngán!
Sắc đêm trong nhưnước, hàn ý lạnh thấu xương!
Là băng sương, là phảng phất những tháng năm mà nàng từng nếm trải?
QuỷLệchập chờn thức tỉnh, trong đầu miên man bao nhiêu ý nghĩtràn về!
Hắn từtừmởmắt, cái nhìn đầu tiên, mênh mông một vòm không sâu thẳm, lấp lánh tinh quang!
Trời đêm chốn Nam Cương, thời khắc này, không một ngọn lửa, không một thanh âm, cuối cùng nét bình yên, an hòa vốn có cũng trởvề. Tầng không bao la, điểm xuyết vô vàn vì sao, lung linh tỏa sáng..
Muôn vạn tinh tú, dù lớn dù nhỏ, lúc này cũng phảng phất nhưmắt người, lại thêm mấy phần nghịch ngợm, đang ngạo nghễnhìn xuống thếgian.
Cơn đau kịch liệt bạo phát từvai phải, lan khắp toàn thân, giây khắc đau đớn cực điểm, dẫu có kiên cường, QuỷLệcũng không kiềm được nghẹn lên một hơi thởlạnh lẽo.
"Ngươi đã tỉnh rồi! "một thanh âm ấm áp, tâm ý đong đầy nhẹnhàng truyền lại.
QuỷLệnghiêng đầu, nhìn sang gương mặt Tiểu Bạch
Hắn miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, nhưng thương thếthụhưởng, bỗng nhiên phát tác, cho dù nghiến răng chịu đựng, nhưng sắc diện cũng thật thống khổ, khó coi!
Tiểu Bạch liếc nhìn hắn, đáp: "Ngươi bịtrọng thương, cứtạm nghỉngơi đã! "
QuỷLệcúi đầu, chỉthấy vết thương bên vai phải đã được băng bó cẩn thận, các vết tích nhỏkhác cũng được chăm chút tinh tươm, nơi này chẳng còn ai, trong lúc hôn mê vừa rồi, chỉcó thểlà Tiểu Bạch đã chăm sóc hắn!
QuỷLệthấp giọng: "Ngươi đã cứu ta? Xin đa tạ! "
Tiểu Bạch nhún vai, đáp: "Ta có làm gì đâu, chỉlà ngươi cao số, ngay cảta cũng không thểtưởng rằng ngươi còn có thểsống sót trong hoàn cảnh đó. "
QuỷLệkhẽho khan một tiếng, thâm tâm man mác hồi tưởng những ký ức của trận quyết chiến tại Thất Lý Đồng, bất giác tâm can chùng xuống, một thoáng lặng yên ngây dại, trong tâm tưởng, ngàn vạn lời nói chẳng thểcất lên!
Tiểu Bạch bình đạm, khoan thai cất tiếng: "Ngươi nói xem, tại Thất Lý Đồng, bách tính miêu nhân quảthật đáng thương, gia viên bịhỏa thiêu cháy rụi, tộc nhân thì tửthương vô số, ngay cảĐại vu sưmà họtôn thờ, ta thấy cũng đã lành ít dữnhiều.. "
Thân hình QuỷLệkhẽrun lên!
"Ông ấy sao rồi?" Thanh âm hắn bỗng trởnên khản đặc
Tiểu Bạch vẫn bộdạng lơđễnh, bàng quan, đột nhiên nói: "Ta nhớrằng lão ởtrên không trung cùng lão quái nhân đấu phép, lúc tối hậu sức tàn lực kiệt, thân thụtrọng thương, vịthánh sưđó phần nhiều có lẽđã... "
"Ông ấy thếnào, có còn sống hay không?" QuỷLệbỗng nhỏm dậy, ngắt lời Tiểu Bạch, hiển nhiên đối với với vịthánh sưđó có một mối quan tâm đặc biệt! Chỉthấy hắn gắng gượng đứng lên, trước mắt mặt đất bỗng tối sầm, bước chân mềm nhũn, thân mình lảo đảo rệu rã, chỉchực té ngã!
Tiểu Bạch bất giác đưa tay định đỡlấy hắn, nhưng QuỷLệlập tức nghiến răng, gằn giọng miễn cưỡng trụlại thân hình, trên trán đã lấm tấm mồhôi lạnh.
Tiểu Bạch liền thu tay, lặng lẽnhìn gã, nói: "Tại sao ngươi lại phải khổsởvậy! "
QuỷLệgằn lên từng tiếng: "Đại vu sư, ông ấy thếnào rồi, có ổn không?"
Tiểu Bạch đáp: "Sau đó ta mang ngươi bài tẩu, từxa chỉthấy đám người Miêu nhân đang súm xít quanh lão, cụthểsống chết thếnào, sựthểra làm sao, ta cũng không hay biết"
QuỷLệ, bao nhiêu cay đắng, thống khổthoáng in qua khóe mắt. Hắn lập tức nghiến răng, quay người bỏđi, nhưng vừa cất bước bỗng kêu lên một tiếng thê thảm, dải băng quanh vết thương trên vai phải thoáng chốc nhuốm đỏ, sắc diện cũng đồng thời biến đổi, nhăn nhó, khổsởvô cùng!
Tiểu Bạch từđằng sau, lãnh đạm nói: "Ngươi nên nghỉngơi một chút đi! Thần Kiếm NgựLôi Chân Quyết của Thanh Vân Môn, sao có thểdễdàng tiêu tán nhưvậy được "
QuỷLệchỉthấy kinh mạch nội thểtức thời hỗn tạp, khí tức loạn tán. Bản thân hắn tu hành Thanh Vân Môn đạo pháp, Thiên Âm Tự- Đại Phạm Bát Nhã, hiểu thêm cảThiên Thưmật pháp, dùng hòa tất thảy, Ly khai Thanh Vân Môn từ10 năm trước, trong từng ấy năm học nghệtại ma giáo, giết người hạsát vô số, tới ngày hôm nay mới lâm thương thếtrầm trọng nhưvậy!
Còn Lục Tuyết Kỳ chuyên tâm tập luyện đạo pháp, quảlà ngày tiến ngàn dặm!
Lòng hắn chợt se lại, con tim khẽrung lên từng hồi chua chát, gắng gượng trụmình trong cơn đau nhức nhối, lặng lẽlê từng bước chân rệu rã!
"Ngươi bất chấp sinh tửgặp Đại vu sư, có phải vì Bích Dao?" thanh âm Tiểu Bạch, văng vẳng từphía sau truyền lại
QuỷLệtrầm mặc lặng thinh, lặng lẽcất bước
Tiểu Bạch từphía sau, dõi theo thân ảnh quật cường, lắc đầu, bất giác nởmột nụcười chua xót, lớn tiếng: "Ngươi điên rồi, điên thật rồi..."
Nói xong, nàng từtừdời gót, nhưng chợt nhớra điều gì, thốt: "Rốt cục giữa bạch y nữtửmà ngươi giao đấu, với Bích Dao, ai là người mà ngươi thương yêu! "
Thân hình QuỷLệthoáng rung động, đột nhiên ngoảnh đầu, chăm chú nhìn Tiểu Bạch, nàng sắc diện chẳng hềthay đổi, thậm chí dưới mục quang hung lệcủa hắn, nàng còn nởlên một nụhàm tiếu!
QuỷLệthởgằn, từtừquay đi, không màng nhìn lại, giây khắc, hắn trầm giọng, thanh âm phiêu hốt tựa nhưnói với chính mình: "Thếgian này, chỉcó Bích Dao là người duy nhất thực lòng với ta! "
Tiểu Bạch lặng thinh!
"Vì nàng, ta tựa nhưđã chết, vậy còn gì đểta đắn đo, đểta so sánh?"QuỷLệbuông từtiếng, rồi tiếp tục đăng trình, tiến vềphía trước!
Nơi chân trời, tinh quang lấp lánh, ánh sáng dìu dịu tỏa chiếu khắp thếgian...
Tiểu Bạch thởdài ngơngẩn, đưa chân cất bước, bỗng chợt quay lại, hô lớn: "Con khỉchết tiệt, chúng ta đi thôi"
"Khò.. Khò... "
Tiểu Bạch: "... "