Trừvịtrí của Long ThủPhong Thương Tùng Đạo nhân được thay thếbởi TềHạo, hai mạch còn lại người tiếp nối không có gì khó đểđoán trước, Triều Dương Phong vịtrí của thủtọa Thương Chánh Lương được đệtửSởDựHoàng tiếp quản, Lạc Hà Phong thủtọa Thiên Vân Đạo nhân thay thếbởi sưđệcủa ông ta là Phi VânĐạo nhân. Trong ba chi phái đó, trừLạc Hà Phong Phi vân Đạo nhân là đồng lứa với Đạo Huyền Chân Nhân, lời nói và hành động bên ngoài lưu loát, còn thủtọa của hai chi phái còn lạiđều tỏra lúng túng ngượng ngập. Nhưthủtọa Long ThủPhong TềHạo còn đỡ, dù sao cũng là người kiệt xuất trong đám đệtửtrẻtuổi, cũng có được ít nhiều danh tiếng, chứnhưTriều Dương Phong SởDựHoành một mực trầm mặc ngồi tít đằng sau, đầu cúi gầm xuống, một lời cũng không hé răng.
Còn các lão bối thủtọa nhưĐiền Bất Dịch của Đại Trúc Phong, Thủy Nguyệt đại sưcủa Tiểu Trúc Phong cùng với Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường, đã lâu không gặp nhau, thường ngày chắc đã nói chuyện tranh cãi ồn ào với nhau rồi, nhưng hôm nay trên đại điện vẫn một mực giữvẻngoài ôn hòa, vui vẻ.
Ngồi phía sau Thủy Nguyệt đại sưlà hai người Lục Tuyết Kì và sưtỷVăn Mẫn, lâu ngày không gặp, Tuyết Kì dung mạo vẫn đẹp đẽthanh thoát nhưxưa, gương mặt không lộchút hỉnộái ốnào, không biết vì sao, trên gương mặt ẩn ẩn hiện hiện một vẻlạnh lùng khinh mạn.
NhưVăn Mẫn vẫn yên lặng ngồi yên sau Thủy nguyệt đại sư, nhưng đôi mắt lại không hềyên lặng tí nào, lâu lâu lại liếc ngang liếc dọc và dừng lại phía sau Điền Bất Dịch Đại Trúc Phong, đích thịlà nhìn Tống Đại Nhân, khóe miệng của nàng nởmột nụcười nụ, nhìn một hồi lâu không thấy hắn động đậy gì, đôi mắt Văn Mẫn lộvẻgiận dỗi, quay mặt đi không thèm nhìn nữa.
Bên cạnh Điền Bất Dịch là phu nhân Tô Như, Điền Linh Nhi đi cùng TềHạo cũng đến ngồi bên cạnh, hai mẹcon lâu ngày không gặp, trong lúc này ra sức tâm sự,
thầm thì to nhỏvới nhau.
Đi cùng với TềHạo, ngoài Điền Linh Nhi đã bỏqua ngồi với mẹcòn có Lâm Kinh Vũ, sưđệcủa y, đang ngồi ngay phía sau, cùng đàm đạo với Tăng ThưThưcon trai của Tăng Thúc Thường thủtọa Phong Hồi Phong. Cảhai người sau khi kinh qua mấy trận chiến trong TửTrạch, cũng ít nhiều có mối giao tình bằng hữu.
Lần này Thanh Vân Môn họp mặt các thủtọa, nhất định là có chuyện công cán, mọi người không ai là không tỏvẻcăng thẳng. Song Đạo Huyền Chân nhân cùng với Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, Thủy Nguyệt lại rất bình thản, trừThủy Nguyệt vẻmặt lạnh lùng nhưbăng, ba người còn lại gương mặt không dấu nổi vẻvui mừng.
Giây lát sau, Lý Tuân của Phần Hương Cốc bước vào trong Ngọc Thanh Điện, hai mắt nhìn quanh, lát sau, đôi mục quan dừng lại nơi người con gái lạnh lùng băng giá đang ngồi phía trên, đôi mắt nhưngọn lửa đang bùng bùng cháy.
Tiêu Dật Tài bước lên, đối diện với Đạo Huyền chân nhân rồi nói: "Thưa sưphụ, Lý Tuân, Lý sưhuynh đã đến"
Đạo Huyền chân nhân nởmột nụcười, Lý Tuân đến bên cạnh Tiêu Dật Tài, hướng vềphía Đạo Huyền mà hành lễ: "Phần Hương Cốc hậu bối Lý Tuân, xin bái kiến Đạo Huyền chân nhân"
Đạo Huyền mìm cười nói: "Đừng đa lễ, hãy đứng lên đi"
Lý Tuân theo lời đứng dậy, ôm quyền ngang ngực hướng ra chung quanh, cúi đầu hành lễ: "Tiểu bối Lý Tuân, xin diện kiến chưvịThanh Vân tiền bối
Điền Bất Dịch cùng Tăng Thúc Thường đều gật đầu lãnh ý.
Đạo Huyền chân nhân nói: "Sưphụcủa ngươi có khỏe không, nhiều năm không gặp, không biết Vân huynh hiện giờra sao ? Lúc trước nghe tin Vân cốc chủđột nhiên bếquan, ta quảthật trong lòng vô cùng lo lắng"
Tiêu Dật Tài lúc này đến đứng bên cạnh Đạo Huyền, nghe thấy thếliền nởnụcười rồi nói: "Sưphụkhông biết đó thôi, đệtửnghe Lý sưhuynh nói, Vân lão tiền bối đã xuất quan rồi"
Đạo Huyền chân nhân ngạc nhiên "Á... " lên một tiếng, hướng vềphía Lý Tuân nói: "Có phải thếkhông, hiền điệt ?"
Lý Tuân cung kính trảlời: "Dạđúng nhưvậy, gia sưmấy ngày trước đã xuất quan, sau đó đặc ý phái đệtửtrước là đến thỉnh an Đạo Huyền chưởng môn, sau là có phong thư, sai vãn bối chuyển trình lên chân nhân" Nói đoạn lôi từtrong túi ra một phong thưđưa cho Đạo Huyền.
Đạo Huyền nhận lấy phong thư, ngập ngừng một lát rồi mởra. Từđầu đến cuối, ánh mắt mọi người đổdồn lên gương mặt ông, chỉthấy sắc mặt Đạo huyền chân nhân trước sau vẫn bình thương, không có gì thay đổi, chẳng có vẻgì nhưlà đang che giấu cảm xúc.
Giây lát sau, Đạo Huyền đọc xong bức thưấy, trảlại vỏbao mà chỉgiữlại lá thưtrong tay, còn tay kia đặt lên trên trà kỷ. Lý Tuân cẩn thận nhìn Đạo Huyền chân nhân một cách dò xét, chỉthấy con người được hiệu xưng là đứng đầu đương kim chánh đạo này, trước sau không nói một lời, trong lòng ít nhiều cảm thấy bất an.
Đạo Huyền chân nhân trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn vềphía Thủy Nguyệt đại sư. Thủy Nguyệt dường nhưcảm giác được, khẽnhíu mày.
Đạo Huyền thu hồi mục quang, ho nhẹmột cái, đoạn hướng vềphía Lý Tuân, mỉm cười nói: "Hiền điệt, trước khi cháu đến Thanh Vân Môn ta, Vân cốc chủcó nói gì với cháu hay không ?"
Lý Tuân ngẫm nghĩmột lát, ôm quyền nói: "Ân sưtừng dạy rằng, Thanh Vân Môn Đạo Huyền chân nhân hiện là đương kim chánh đạo đệnhất, bảo đệtửđến Thanh Vân Sơn bái kiến chân nhân, chính yếu là đểmởrộng kiến thức, trước khi trởvềPhần Hương Cốc, nhất mực phải nghe theo lời của chân nhân"
Đạo Huyền chân nhân cười nói: "Sưphụcủa ngươi đó, đầu óc thật là giảo hoạt, có bao nhiêu khó khăn không đối phó được đều trút hết lên đầu ta" nói xong, ông cúi người gật đầu rồi với Lý Tuân: "Là nhưvầy, sưphụcủa người có nói trong thư, nội trong ba ngày ông ta sẽhội lĩnh đệtửPhần Hương Cốc đến Trung thổ, trước tiên là sẽghé thăm Thanh Vân Sơn. Trước lúc đó, ngươi tạm thời hãy ởlại Thanh Vân Sơn vài ngày"
Lý Tuân trong lòng hoan hỉ, liền nói: "Thật vậy, đệtửxin tuân mệnh"
Đạo Huyền chân nhân khẽgật đầu, đoạn quay đầu nhìn sang Lục Tuyết Kỳ đang ngồi sau lưng Thủy Nguyệt nói: "Tuyết Kỳ... "
Lục Tuyết Kỳ không ngờĐạo Huyền lại tựnhiên gọi tên mình ra, giật mình thất kinh, lập tức đứng dậy hành lễnói: "Chưởng môn sưbá, có đệtử"
Đạo Huyền chân nhân mỉm cười nói: "Con cùng Phần Hương Cốc Lý Tuân hiền điệt vốn đã biết nhau từtrước, nếu ta nhớkhông lắm mấy năm nay cà hai đã gặp mặt nhau khá nhiều lần. Vậy thì thếnày, trong mấy hôm nay, ta phiền con hãy dẫn hắn đi du ngoạn vài nơi trong Thanh Vân Môn cho biết, không được làm cho khách phật lòng đó"
Lục Tuyết Kỳ khẽnhíu màu, quay đầu nhìn vềphía sưphụ, chỉthấy Thủy Nguyệt đại sưđôi mày thanh tú đang nhíu lại, mục quang hướng vềphía Đạo Huyền chân nhân, Đạo Huyền cũng đang nhìn bà, đôi mắt ngầm có chút ẩn ý.
Thủy Nguyệt trong lòng thầm thởdài một cái, nhìn Lục Tuyết Kỳ nhẹnhàng nói: "Bởi vì chưởng môn sưhuynh đã nói nhưthế, Kỳ nhi và hiền điệt đây đã biết nhau từtrước, con ẫn người ta đi một vòng Thanh Vân Môn cũng tốt"
Lục Tuyết Kỳ khóe miệng khẽđộng, chầm chậm cúi đầu, đoạn cất tiếng nói: "Vậy thì... đệtửxin kính cẩn vân lời sưphụ".
Lý Tuân trong lòng vô cùng hoan hỉ, nhưng bên ngoài vẫn cốgiữnụcười nhẹnhàng, nhìn Tuyết Kỳ cười nói: "Vậy đành phải nhọc công sưmuội rồi"
Tuyết Kỳ khẽgật đầu, không thấy lộra cảm xúc gì.
Đạo Huyền ngồi phía trên vừa cười vừa gật đầu, phía bên cạnh Tăng Thúc Thường, Điền Bất Dịch nhìn vềphía ông, nhất thời cũng không nói lời. Nhưng thật sựphu nhân của Điền Bất Dịch là Tô Nhưcùng con gái Điền Linh Linh Nhi nhìn thấy ánh mắt của Điền Bất Dịch cũng không khỏi nhíu mày một cái.
***
Hội nghịkéo dài thêm một lúc nữa thì giải tán, Điền Bất Dịch cùng với phu nhân Tô Như, đại đệtửTống Đại Nhân cùng nhau rời khỏi Thông Thiên Phong Ngọc Thanh Điện. Tống Đại Nhân tuy đã theo sưphụchuẩn bịrời khỏi rồi, vẫn quay đầu lại len lén nhìn quanh nhưtìm kiếm ai đó.
Hành động này làm sao lọt khỏi mắt Điền Linh Nhi vốn dĩđang cùng với Tống Đại Nhân tháp tùng phu phụĐiền Bất Dịch, Linh Nhi bỗng nhiên nởmột tràng cười khúc khích.
Nghe thấy tiếng cười, Điền Bất Dịch cùng với Tô Nhưquay đầu nhìn lại, thấy thếbèn cười hỏi: "Con cười cái gì thế?"
Điền Linh Nhi chạy đến bên mẹ, nắm lấy tay Tô Nhưkéo vềphía đại sưhuynh. Tống Đại Nhân thấy thếliền tỏra lúng túng, tức thời mặt đỏlên nhưtrái gấc.
Điền Bất Dịch ho nhẹmột cái, nói: "Làm cái trò khỉgì thế, Linh Nhi ?"
Điền Linh Nhi vừa cười vừa nói: "Cha à, mẹà, hai người mau nhanh tay dẫn đại sưhuynh đi đến Tiểu Trúc Phong, cùng với Thủy Nguyệt đại sưmà bàn chuyện hôn sựđi. Nếu không chỉsợhuynh ấy không chờnổi sẽchết ngay mất"
Điền Bất Dịch giật mình một cái, Tô Nhưdường nhưnhanh hơn suy nghĩcủa chồng, lập tức phản ứng lại lời nói của Linh Nhi, cười nói cùng Tống Đại Nhân: "Thật à, con sớm đã có ý trung nhân rồi sao, có phải người đó là nữđệtửcủa Thủy Nguyệt sưtỷtrên Tiểu Trúc Phong không ? Lại đây, sưnương sẽthay lời của con, ta sẽvì chuyện này đứng ra làm chủcho con"
Tống Đại Nhân mởmiệng định nói gì đó nhưng liếc vềphía Điền Bất Dịch, nhất thời không dám nói lời nào, chỉbiết cúi gầm mặt, Tô Nhưđi đến bên cạnh hỏi: "Ý con làm sao hả, Đại Nhân ?"
Điền Linh Nhi lập tức cười hi hi nói: "Đại sưhuynh sợphụthân sẽmắng huynh ấy, thôi con thay mặt huynh ấy mà chấp nhận lời đềnghịcủa mẹđó... "
Tống Đại Nhân điệu bộkhẩn trương, lập tức nói: "Tiểu sưmuội, muội dám... "
Điền Linh Nhi vẫn không chịu buông tha cho Tống Đại Nhân, quay vềphía Tô Nhưnói: "Người mà đại sưhuynh thầm yêu trộm nhớlà Văn Mẫn sưtỷ, đồđệcủa Tiểu Trúc Phong Thủy Nguyệt sưthúc"
Điền Bất Dịch ởbên cạnh tằng hắn một cái, trên mặt tỏvẻbí hiểm khó đoán, Tô Nhưthì cười to lên một tràng rồi nói: "Hảo tiểu tử, con cũng có mắt nhìn đó chứ, con tiểu nha đầu Văn Mẫn cũng là một cô nương tốt đó. Nhưng mà ta chỉsợnó không ưng thuận mà thôi, sưnương của con không phải là người giỏi thuyết phục đâu... "
Tống Đại Nhân trong lòng chợt rúng động, liền nói: "Không đâu, Văn Mẫn cũng có ý với con... "
Lời nói đó phát ra rồi, Đại Nhân ngước nhìn sưphụ, sưnương và tiểu sưmuội ai cũng đưa mắt nhìn nhau, bất giác gương mặt nởmột nụcười nhẹ, nhất thời không giấu nổi sựlúng túng bèn cúi gầm xuống.
Tô Nhưlắc đầu cười gượng nói: "Đứa đệtửnày đã học được cái nhãn quang của chàng nhưng mà chưa thừa hưởng được cái da mặt dày nhưsưphụnó"
Điền Bất Dịch đột nhiên ho lớn lên một tiếng, trừng mắt nhìn phu nhân, Tô Nhưkhông thèm đểý đến chồng, quay vềphía Tống Đại Nhân: "Con yên tâm đi, sựviệc này cứđểngười lớn làm chủ, chỉcần cô nương ấy đồng ý, ta sẽgọi con đến đểhoàn thành tâm nguyện này cho con"
Tống Đại Nhân trong lòng vui sướng, gương mặt sáng bừng lên, Điền Bất Dịch ởbên cạnh hừmột tiếng rồi nói: "Nhìn cái bộdạng hí hửng của nó kìa! "
Tống Đại Nhân hoảng sợ, nụcười thu lại tức thì, đứng ra phía sau sưphụ, song vẻhoan hỉtrên gương mặt nhất thời không thểgiấu nổi. Tô Nhưlắc đầu cười, kéo con gái ra một bên, dặn dò mấy câu nữa, đoạn mới cùng Điền Bất Dịch, Tống Đại Nhân ngựkiếm bay đi, nhằm hướng Đại Trúc Phong mà tiến tới.
Cảba người đằng không xuyên mây mà đi, khoảng một nửa thời thần sau thì vềtới Đại Trúc Phong. Điền Bất Dịch đáp xuống mà không nói một lời nào, chỉnhằm hướng ThủTĩnh Đường mà đi thẳng tới, Tô Nhưquay đầu nói với Tống Đại Nhân: "Con hãy tạm thời nghỉngơi trước, hãy yên tâm không có chuyện gì đâu"
Tống Đại Nhân không nén được cười lên hai tiếng, đoạn hành lễvới sưnương rồi quay đầu trởvềphòng.
Tô Nhưmỉm cười lắc đầu, đoạn quay trởvào trong ThủTĩnh Đường, thấy Điền Bất Dịch đang ngồi trong điện bèn đi vềphía chồng, cười nói: "Xem kìa, chuyện hôn sựcủa hảo đệtửcủa chàng, xem ra phen này chàng phải sang gặp Thủy Nguyệt sưtỷcủa thiếp mà cầu thân rồi"
Điền Bất Dịch hừmột tiếng, quay đầu lại nói: "Bắt ta đến cuối đầu nhỏnhẹđểcầu cạnh sưtỷcủa nàng à, ta không làm đâu"
Tô Nhưkhông tỏvẻgì là giận Điền Bất Dịch, cười nói: "Vậy thì đại đệtửcủa chàng đành phải ởvậy cảđời rồi, việc này không phải trách nhiệm của thiếp"
Gương mặt Điền Bất Dịch thoáng một chút biến sắc, ngửa mặt lên trời nói: "Ta không cần biết tới, bởi vì ta đâu có suốt đời độc thân đâu ?"
Tô Nhưkhông nén được bèn cười nụmột cái, vươn tay ra khẽđánh nhẹĐiền Bất Dịch rồi nói: "Vậy sao, chàng đã là một trưởng bối nhiều tuổi rồi, xem ra bềngoài vẫn còn trẻcon lắm"
Điền Bất Dịch hai mắt khẽđộng, ngước đầu lên nhìn trời, tâm tưchợt cứng nhưsắt đá, bềngoài cứnhưlà nhìn thấy quan tài chẳng rơi lệ, đáo Nam San bất hồi khứ.
Tô Nhưvẫn không buông tha Điền Bất Dịch, liền nói: "Tốt thôi, nói một cách tốt đẹp, hảo đại đệtửcủa chàng phải khó khăn lắm mới có được ý trung nhân, lại nói Văn Mẫn là một cô nương xinh đẹp, đến muội cũng quý mến. Chàng chỉcần đến Tiểu Trúc Phong gặp Thủy Nguyệt sưtỷmà nói vài lời, mọi việc ởbên đã có muội lo liệu. Chàng với sưtỷtrước sai chỉnói với nhau vài lời văn vẻkhách sáo, có sao đâu ? Hơn nữa Văn Mẫn đối với Đại Nhân của chúng ta vốn đã có tình ý, sưtỷcủa muội không lẽvì chút hiềm khích với chàng mà lại làm hại đến chuyện trăm năm của đệtửmình sao ?"
Điền Bất Dịch suy nghĩmột lúc, rồi nói: "Ta vốn biết cái đạo làm sưphụđối với hôn sựcủa đệtửchứ, chỉlà, sao lại thích người trên Tiểu Trúc Phong chứ, hại lão phu đã từng tuổi này phải đi cúi đầu nhỏnhẹvới con người cao ngạo Thủy Nguyệt đó"
Tô Nhưkhông nhịn được cười phì một cái, rồi nói: "Muội chẳng phải là người của Tiểu Trúc Phong hay sao, chẳng phải chàng lúc đầu cũng theo tán tỉnh muội sao, nhìn mặt chàng kìa, tựdưng lại đem việc xưa ra mà nói thế?"
Điền Bất Dịch nhất thời im bặt, không biết nói gì, cuối cùng giảlảnói: "Được rồi, được rồi, coi nhưta chấp nhận sốphận vậy, vì hôn sựcủa đệtửmột chút cũng chẳng sao, ta đành phải đi đến Tiểu Trúc Phong một phen vậy"
Tô Nhưcười nói: "Khôngđược hai lời đấy nhé"
Nói đoạn xếp việc đó sang một bên, chuyển mình đi ra ngoài nhưng chỉđi được vài bước thì đột ngột dừng lại, xoay tới xoay lui mấy vòng, mặt lộvẻđăm chiêu, hai mày nhíu lại dường nhưnhớra điều gì đó, nói với Điền Bất Dịch: "Đúng rồi, hôm nay muội nhìn thấy tên đệtửPhần Hương Cốc Lý Tuân đó rất lạ, đằng sau tất có điều gì giấu diếm ?"
Điền Bất Dịch nhè nhẹnói: "Muội nói đến việc chưởng môn sưhuynh nhường cho Tiểu Trúc Phong Lục Tuyết Ký đứng ra tiếp đón phải không ?"
Tô Nhưgật đầu nói "Chàng cũng thấy việc này quảnhiên không hợp sao ?"
Điền Bất Dịch hừmột tiếng, rồi nói: "Có gì mà không hợp, nếu có gì nghi vấn, sưtỉcủa muội há chẳng lạnh lùng băng giá mà từchối rồi sao, nhưng muội nhìn thấy bà ấy cũng đồng ý mà, có lẽviệc này chưởng môn sưhuynh đềnghịtrước, sưtỉcủa muội bất quá vì nểnang mà phải đồng ý thôi"
Tô Nhưgiật mình một cái, gật đầu nói: "A... chàng nói không sai, muội nghĩmãi cũng không thông điểm này, nhưng sưtỷluôn ưu ái đứa đệtửLục Tuyết Kì này, phải chăng là... "
Điền Bất Dịch lạnh lùng nói: "Tên Lý Tuân đó chẳng tốt lành gì, trong mắt của Tuyết Kỳ, chỉsợso sánh với môn hạđệtửcủa chúng ta còn không bằng"
Tô Nhưnói: "Đúng rồi, chàng làm sao mà biết điều này thế?"
Điền Bất Dịch khóe miệng khẽnhếch lên một tí, nói: "Năm đó ởtrên Đông Hải Lưu Ba Sơn, vào cái đêm mưa gió đó, ta trách phạt lão thất, Tuyết Kỳ không... ". Điền Bất Dịch nói đến đây, tựnhiên tỉnh ra, im bặt không nói một lời, không biết vì sao, vừa lắc đầu vừa thởdài.
Tô Nhưkhẽnhíu mày: "Chàng nói tới nói lui thật là kì quái, tựnhiên lại nói đến Tiểu Phàm ởđây, sựviệc là nhưthếnào ?"
Điền Bất Dịch tựnhiên không còn chút hứng thú nào nữa, tựa hồnhưkhông còn chút sức lực nào, cuối đầu nói: "Muội đừng hỏi nữa làm gì ?"
Tô Nhưhiểu rõ tính khí của chồng, cũng thôi không hỏi nữa, chỉvì lần này tựnhiên đụng tới ý nghĩnày, bất giác không nén nổi một tiếng thởdài, nói: "Mười năm, không biết Tiểu Phàm nó bây giờnhưthếnào ?"
Điền Bất Dịch im lặng một hồi lâu, chầm chậm đứng dậy rồi lạnh lùng nói: "Muội không biết gì à, nó hiện giờlà QuỷVương Tông Phó Tông chủ, đổi tên thành QuỷLệ, hiệu xưng là Huyết Công Tử, vô cùng lợi hại đó"
Tô Nhưcúi đầu, từtừngồi xuống cái ghếbên cạnh, hạgiọng nói nhưtừmột nơi xa xăm nào đó: "Ừ, nó lúc mới đến làm môn hạcủa chúng ta, nhìn nhưlà một kẻngộc nghếch khù khở, nhưng... " Tô Nhưnói đến đây cũng đột nhiên im lặng một lúc lâu, rồi nói bằng một giọng nhẹnhàng: "Nó là mộtđứa bé ngoan, đối với chàng và cảmuội đều nhất mực hiếu kính, nhưng mà bây giờ... cuối cùng lại bịtrục xuất ra khỏi sưmôn"
Trên mặt Điền Bất DỊch lộvẻgiận dữ, bất giác quát lớn: "Bọn họnói trục xuất là trục xuất, ta có nói lời nào trục xuất đứa đồđệnày... "
Tô Nhưởbên cạnh, xen vào giữa lời nói của chồng, nói lớn: "Bất Dịch! "
Điền Bất Dịch quay sang nhìn vợ, nhưhiểu ý Tô Nhưbèn im lặng không nói nữa, nhưng trên gương mặt vẻcăm phẫn vẫn chưa tan, đột nhiên quay mặt cất bước, thởdài "Haiz... " một tiếng rồi bước nhanh vào hậu điện ThủTĩnh Đường.
Tô Nhưim lặng nhìn bóng chồng khuất vào phía trong, hốt nhiên buông tiếng thởdài, quay đầu nhìn ra ngoài trời.
Từcửa lớn ThủTĩnh Đường nhìn ra, ánh mặt trời yếu ớt soi rọi xuống Đại Trúc Phong, xa xa, thấp thoáng nơi nhà bếp, làm cho mấy bóng cây khe khẽrọi xuống mái tranh.
Căn phòng xưa vẫn còn đó mà người xưa thì đã biến đi nơi nào.
Tô Nhưlặng lẽnhìn cảnh ấy thêm một lúc nữa mới quay đầu trởvào bên trong ThủTĩnh Đường.
*
**
Đêm tối phảng phất chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại của một ngày, trên trời cao mây đen tầng tầng lớp lớp đang ra sức vần vũ, áp lực kinh người, dường nhưkhông chừa chút không khí nào đểngười ta thở.
Trong tình cảnh này, giữa đêm tối không một chút trăng sao, giữa vùng sơn cước hoang vu, trên một ngọn đồi nhỏlại lập lòa một đống lửa mới nhen.
Chu Nhất Tiên đi cùng với ba người nữa, trong đó có QuỷLệvới con khỉTiểu Hôi, đang đi dọc theo con đường cổ, cứnhằm hướng Không Tang Sơn mà tiến tới, nhân lúc trời chuyển tối, cảbọn bèn tìm củi khô trong vùng màđốt một đống lửa lớn, chuẩn bịqua đêm ngoài trời.
Mặc dù nhiều năm bôn tẩu khắp nơi, vốn đã quen với việc đi đường thếnày, Chu Nhất Tiên vừa ngồi xuống đã rên la không ngớt, ra sức dùng tay đấm đấm khắp mình mẩy, đoạn bóp bóp vai hai cho bớt nhọc mệt. Song mấy người kia chẳng ai thèm chú ý tới lão.
Tiểu Hoàn ngồi cạnh đống lửa, giơhai tay ra hơhơcho ấm, Dã Cẩu đạo nhân đưa mắt nhìn QuỷLệcùng mọi người chung quanh, cũng đến ngồi xuống bên cạnh, miệng há to thởdốc. Trong khi đó, con khỉTiểu Hôi là nhí nhảnh nhất, vừa ngồi xuống đã dáo dác nhìn quanh, nhảy hết bên này sang bên nọ.
Sau khi Tiểu Hoàn quyết định mang theo QuỷLệ, hắn vẫn đang say rượu chưa tỉnh, chốc chốc hắn lại mởmắt, nhìn mọi người chung quanh bằng con mắt vô hồn, gọi Tiểu Hôi lấy giúp bầu rượu giắt ởsau lưng tới đưa lên miệng uống liên tục, lát hồi sau, uống đã rồi ngã vật ra ngủsay nhưchết không biết gì nữa.
Trước đó một đoạn, Dã Cẩu đạo nhân ngoài mớhành lí còn phải lãnh nhiệm vụvác theo QuỷLệ, đã vậy con khỉTiểu Hôi cũng đu theo mình QuỷLệ, thành ra làm cho lão vác nặng hơn hàng trăm cân. Nếu không phải lão tu luyện đạo pháp đã lâu, chứnhưngười thường còn lâu mới chịu nổi.
Lúc này, Dã Cẩu đạo nhân thởhồng hộc một lúc lâu, đưa mắt nhìn chung quanh, chỉthấy Chu Nhất Tiên ngồi rên rỉkhông ngừng, lát sau có lẽvì mệt mỏi mà nằm dài bên cạnh đống hành lí. Tiểu Hoàn cũng nằm xuống bên cạnh, không xa đống lửa là mấy.
QuỷLệvẫn ngủsay nhưchết, vì Dã Cẩu đạo nhân vô tình đặt hắn xuống hơi xa đống lửa, lúc này ánh sáng không chiếu hết được tới đó, chỉthấy mờmờmột bóng tối nhập nhoạng. Bên cạnh hắn, con Tam nhãn hầu tử, lúc này không biết đã chạy biến đi đâu, quá bán là đã đi tìm cây quảdại đểăn, Tiểu Hôi vẫn luôn nhưthế.
Dã Cẩu im lặng ngồi trước đống lửa, chung quanh hoàn toàn yên ắng không chút động tĩnh, Chu Nhất Tiên nằm ngủcạnh bên tiếng ngáy đã đều đều, thân thểTiểu Hoàn dường nhưrung lên nhè nhẹ, hình nhưcũng đã ngủrồi.
Ánh lửa nhấp nhoáng trên gương mặt Dã cẩu, lộra trên đó là nét lưỡng lựkhông quyết, hình nhưcó ánh sáng phát ra từánh mắt kì quái láo liên của lão.
Nói đoạn, lão đột nhiên ngước đầu, nhìn vềhướng đêm tối mịt mùng, trên cao kia, đồi núi nhưcon ác quỷbóng đêm đang giơnanh múa vuốt trùm xuống đầu họ, đích thịlà Không Tang Sơn, ởđó, chính là nơi thánh địa của Luyện Huyết Đường. Chỉlà bây giờ, Luyện Huyết Đường đã bịtận diệt, chỉcòn lại duy nhất cái mạng của lão nhưcô hồn dã quỷlang thang.
Lão chầm chậm cúi đầu, xa xa bên cạnh lão, thân mình say rượu của QuỷLệvẫn đang mơmàng nằm im bất động trong cái bóng nhập nhoạng tranh tối tranh sáng.
Dã Cẩu đạo nhân hít thởthật sâu, tay lần vềphía hông, nắm chặt pháp bảo Đích Thú Nha của lão.
Đoạn, lão chầm chậm di chuyến, hướng vềphía QuỷLệ, ánh lửa chiếu qua vai hắn làm cho cái bóng càng lúc càng dài ra thêm, phút chốc đã lan tới nơi QuỷLệđang nằm.
Lát sau, lão đã đứng trước mặt QuỷLệ