Ngoài điện Ngọc Thanh, tầng tầng lớp lớp người đứng thành hàng ngũ. Nhin kỹ, họđều là người chinh đạo, bao gồm cảThanh Vân Môn chưởng môn Đạo Huyền chân nhân cùng Phần Hương Cốc cốc chủVân Dich Lam. Phia sau hai người đó đều là danh si cao nhân khác của hai phái Thanh Vân và Phần Hương, cũg tụtập tại đây. Nhin vào trận thế, tựa hồnhưchuẩn bi nghênh đón một nhân vật nào đó.
Không biết là người nào mà có mặt mũi dữvậy?
Các môn phái nhỏkhông kể, thời khắc đó, các nhân vật trọng yếu của Thanh Vân Môn cùng Phần Hương Cốc đại đa sốđều đã tụhọp lại. Bên Phần Hương Cốc là Thượng Quan Sách, LữThuận, đại đệtửđời thứhai là Lý Tuân, Yến Hồng đứng phia sau cốc chủVân Dich Lam. Kỳ trung, Lý Tuân mặt vô biểu cảm, nhưng sắc khi có vẻkhó coi, không những vậy bốn bềxung quanh vang lên những tiếng thi thầm to nhỏ, những ánh mắt cứliếc qua gã, càng làm cho sắc mặt họLý thêm khó coi.
Vềphia Thanh Vân Môn, bọn Điền Bất Dich, Tăng Thúc Thường, ThuỷNguyệt đại sư, TềHạo, thủtoạcác mạch đều có mặt tại hiện trường, bao gồm cảbọn đệtửTiêu Dật Tài cũng đứng sau lưng Đạo Huyền chân nhân. Chi là trong sốđó, xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn trong những năm gần đây, nhân vật được kinh trọng nhất, Lục Tuyết Kỳ, lại không thấy bóng dáng đâu hết. Ngoài ra, Lâm Kinh Vũcũng không có mặt, không hiểu có phải còn ởtrong TổSưTừĐường hay không.
Trời trong sáng, không trung vạn dặm không mây, gió núi không mạnh, thổi đều đều không ngừng làm cho ai ai cũng có cảm giác thưthái. Nếu không phải trong phàm trần tục thếcó quá nhiều ân oán cừu sát, rắm rối không ngừng, thi đây đich thi là tiên cảnh giữa nhân gian.
Trong sốđám đông đằng sau, nhiều người bàn tán thi thầm, ẩn ước nghe thấy đại bộphận đều đang nhắc tới trường hạo kiếp lớn nhất của nhân gian này. Những câu nói đó lọt vào tai Thanh Vân chưởng môn Đạo Huyền chân nhân, sắc mặt ngưng trọng, không nhẫn nhin được khẽthởdài.
Thanh âm của ông ta không lớn, nhiều người xung quanh không chú ý, Phần Hương cốc chủVân Dich Lam đứng đằng trước lại nghe được, quay đầu nhin vềphia Đạo Huyền chân nhân, thấp giọng nói: "Đạo Huyền huynh cớgi lại thởdài?"
Đạo Huyền gắng gượng nởmột nụcười, lắc đầu nói: "Ta nghe những đạo hữu sau lưng bọn ta bàn tán, có quá it người còn lạc quan".
Vân Dich Lam cười cười nói: "Đạo Huyền huynh hà tất phải đểý tới bọn họ, tuy hạo kiếp ngày nay đã thành, sinh linh đồthán, nhưng bọn ta hiện nay là hy vọng cuối cùng của thiên hạchúng sinh, đối diện với lũyêu nghiệt quái thú cùng hung cực ác, sưhuynh thân là thiên hạlãnh tụ, nếu người không còn tin tâm, thi làm sao có thểlà kỳ vọng của thiên hạchúng sinh bá tánh được."
Đạo Huyền chân nhân sắc mặt có chút biến đổi, trong ắmt lấp loáng tinh quang, hướng vềVân Dich Lam liếc một cái, chi thấy con người đó quá ưthong dong, dường nhưkhông có ý gi khác, điểm một nụcười: "Vân thi chủnói quảđúng quá, bần đạo có tài đức gi mà gánh vác được bốn chữ'Thiên hạlãnh tụ' đó. Lần này đại kiếp yêu thú, tàn hại sinh linh, bọn ta là người học đạo, lại một lòng thờphụng chinh đạo, tựnhiên không thểđặt minh ra ngoài chuyện. Đợi Thiên Âm TựPhổHoằng thượng nhân đến đây, ba phái cùng liên minh với thiên hạhào kiệt, vi dân mà hy sinh cũng không uổng một đời học đạo".
Vân Dich Lam gật đầu nói: "Sưhuynh nói rất đúng".
Đạo Huyền chân nhân trảlời bằng một nụcười nhưng trong tâm lại có một cảm giác lạ, Phần Hương Cốc cốc chủVân Dich Lam trước mặt từđó tới giờnói chuyện đều rất khiêm hoà, không châm chich chếgiễu, nhưng minh lại tựa hồkhông nhin thấu được người này, trong lòng cảm thấy người này có vẻsâu cạn khó lường.
Đang lúc thâm tâmĐạo Huyền chân nhân đang suy xét có nên tim cơhội thửVân Dich Lam đểxem trong lòng y đang tinh toán gi hay không, trong đám đông đột nhiên náo động, Đạo Huyền chân nhân và Vân Dich Lam tập trung tinh thần, cùng lúc nhin vềphia chân núi, quảnhiên thấy giữa vùng mây trắng vần vũquanh Thông Thiên Phong chợt thoáng lên ánh kim quang, rồi lại nhanh chóng biến mất, không đầy một khắc đã mau mắn đến gần đinh núi.
Chi thấy kim quang chói loà, làm thành hinh trạng một đóa kim liên, bay giữa mây trắng, tiếng tụng niệm nổi lên, vang vọng giữa trời đất, khi tượng trang nghiêm khiến ai ai cũng sinh lòng kinh sợ.
Đạo Huyền chân nhân cùng Vân Dich Lam đồng thời nghênh tiếp, kim liên hạxuống, rực rỡlấp lánh, kim quang tán xạ, hiện ra Thiên Âm TựPhổHoằng đại sưcùng mấy chục vi hoà thượng. PhổHoằng thượng nhân cầm đầu dung mạo vẫn nhưnăm xưa, từbi tường hoà, áo cà sa đỏvàng, bão tướng trang nghiêm, trong tay cầm một tràng hạt làm bằng gỗđàn mộc màu đậm, khoé miệng giắt một nụcười mim.
Phia sau thượng nhân đich thi là PhổPhương sưđệthủtri "Phù ĐồKim Bát", thân người cao to, ngoài ra còn có mấy chục vi cao tăng và đệtửđời thứhai của Thiên Âm Tụ, trong đó cũng có mặt bọn Pháp Tướng, Pháp Thiện...
Đạo Huyền chân nhân bước tới, mim cười nói: "PhổHoằng đại sư, ông cuối cùng cũng đã đến, mọi người đã chờlâu rồi!".
PhổHoằng thượng nhân mim cười gật đầu: "Đểchưvi thi chủcùng Đạo Huyền chưởng môn phải đợi lâu, lão nạp thật đắc tội".
Ngay lúc đó, Vân Dich Lam đứng cạnh Đạo Huyền chân nhân vui vẻcười nói: "Đại sưđã lâu không gặp, liệu còn nhận ra ta, bằng hữu tri giao năm xưa, đại sưsao có thểquên được chứ?"
PhổHoằng thượng nhân nhin vềphia Vân Dich Lam, biểu tinh rõ là ngây người, nụcười luôn luôn nởlập tức cũng thu lại: "Lẽnào thi chủđây....không ngờlại là Vân Dich Lam Vân lão cốc chủ!"
Vân Dich Lam cười lớn, thi lễnói: "Đúng là lão phu, bái kiến phương trượng đại sư".
PhổHoằng thượng nhân cúi người hồi lễ, cười nói: "Đã từng nghe Phần Hương Cốc đạo pháp tinh thông, đặc biệt là Tam Dương cảnh giới của Phần Hương Ngọc Sách thật thần kỳ, Vân thi chủtâm chi kiên đinh, thiên phú siêu quần, lẽnào đã luyện tới tầng Ngọc Dương chi cảnh?"
Vân Dich Lam thần sắc hơi có biến, trong lòng giật nảy, Phần Hương Cốc đạo pháp luôn luôn là bi mật trong chinh đạo, khác xa Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tựlưỡng đại phái, vừa đềkhởi đến "Thái Cực Huyền Thanh Đạo" hoặc "Đại Phạm Ban Nhược" là không ai không biết. Nhưng lần này y vừa tiến nhập Trung Thổ, gặp được hai lãnh tụcủa lưỡng đại hào môn, không ngờtrước sau đều bi Đạo Huyền chân nhân và PhổHoằng thượng nhân nhin ra đạo pháp cảnh giới của minh, vừa nghi tới quan hệtrong đó, y nhin không được, sinh ra hồnghi trong lòng: lẽnào trong môn hạcủa ta có gian tếtrà trộn?
Tuy là đang nghi ngợi, nhưng ngoài mặt thần tinh của y vẫn nhưkhông, mim cười nói: "Đại sưmắt sáng nhưđuốc, lão phu một thân đạo hạnh thấp kém không đáng kể!"
Dừng lại một chút, Vân Dich Lam sắc diện dần dần nghiêm túc nói: "Bất quá đại sưđã đến, thật là tốt. Hiện nay sinh linh lầm than, yêu nghiệt hoành hành, thảm hoạđó trước giờchưa từng thấy, những mong đại sưlãnh đạo thiên hạchánh đạo, trừkhửtai kiếp, làm việc tốt lành".
Đạo Huyền chân nhân đứng ởphia ngoài, sắc diện chợt hơi biến đổi.
PhổHoằng thượng nhân khiêm nhường nói: "Vân thi chủnói đúng, thiên hạđối mặt tai kiếp, thú yêu bạo ngược, Thiên Âm Tựtrên dưới đã là Phật Môn đệtử, sao có thểthoái ẩn an nhàn. Chi là hiện nay thiên hạchánh đạo đều kéo vềThanh Vân, Đạo Huyền sưhuynh lại luôn luôn đức cao vọng trọng, đạo pháp thông thiên, tựnhiên nên đểĐạo Huyền sưhuynh làm lãnh tụ, suất linh thiên hạchinh đạo chống lại cường đich".
Đạo Huyền chân nhân cười nói: "Đại sưkhách khi quá, Đạo Huyền thật không dám đảm đương".
PhổHoằng thượng nhân chắp tay nói: "Đạo Huyền chưởng môn, thiên hạngày nay đêm ngày trong mong, phải sớm ngày trừkhửtai kiếp đại hoạ, huynh ngàn vạn lần không nên thoái thác".
Vân Dich Lam cười ha hảnói: "Hai vi là cao nhân đắc đạo, ởđâu mà nhiều lời khách khi thế, lại đây, chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không lại đểđạo hữu đồng đạo phải chờba chúng ta nói chuyện đến lúc cảm lạnh mất.
Đạo Huyền chân nhân và PhổHoằng thượng nhan nhin nhau bật cười, cùng nhau cất bước. Đoàn người phia trước nhiều người tỏthái độtôn kinh PhổHoằng thượng nhân và tăng chúng Thiên Âm Tự, cho thấy đức vọng Thiên Âm Tựtrong lòng chánh đạo vô cùng lớn.
Đoàn người tiến nhập Ngọc Thanh Điện, PhổHoằng thượng nhân không khỏi khen thưởng Ngọc Thanh Điện khi thếkhôi phục, hùng vi, rực rỡsau khi Thanh Vân Môn trùng tu.
Đạo Huyền chân nhân khiêm nhường mời PhổHoằng thượng nhân ngồi ghếchủtoạ. PhổHoằng thượng nhân từchối mấy lượt, cuối cùng Đạo Huyền chân nhân vi là chủnhân phải ngồi ghếchủtoạ, PhổHoằng thượng nhân và Vân Dich Lam ngồi hai bên.
Trong đại điện, thời khắc này có trên trăm vi, nhưng sốghếlại hữu hạn, chi có vài vi danh cao vọng trọng của ba đại phái ngồi xuống, có thểthấy đia vi và thực lực trong chinh đạo của tam đại phái hệ, cùng nhau thảo luận đối sách tựnhiên cũng phần nhiều là nghi luận trong tam đại phái hệ.
Chờcho chúng nhân yên vi, Vân Dich Lam là người đầu tiên mởlời, hướng vềphia PhổHoằng thượng nhân nói: "Đại sư, ông lần này trên đường đi có gặp đám yêu thú quái vật tàn nhẫn đó không?"
PhổHoằng đại sưgật đầu nói: "Có, bọn tôi đã trừkhửchúng".
Chúng nhân rúng động, hoạyêu thú ngày nay đã sớm truyền ra khắp thiên hạ, người thấy qua cũng không it, nhưng những người chinh đạo trong Ngọc Thanh Điện trên Thanh Vân Sơn hôm nay, ngoại trừđám đệtửtam đại môn phái ra dò thám tin tức đã từng giao thủqua, các môn phái khác tinh không có mấy ai.
Đạo Huyền chân nhân cũng hơi rúng động: "Ồ, không ngờcó chuyện đó, đại sưhãy kểlại sựviệc đểmọi người trong điện cùng biết với".
PhổHoằng đại sưnói: "Không dám, kỳ thật trên đường đi đụng phải đám yêu vật đó, bọn tôi cũng không tưởng được. Trước đây đềnghe yêu nghiệt thường hoành hành ởPhương Nam, nhưng không ngờtại một thôn nhỏngoài bảy dặm phia nam Thanh Vân Sơn lại phát hiện có mấy chục yêu thú đang tập kich thôn làng, đáng tiếc bọn tôi đến quá trễ, thôn dân toàn bộđã ngộhại.
"A!", Đạo Huyền chân nhân và Vân Dich Lam đều thất kinh thởdài, phia nam Thanh vân Môn bảy trăm dặm tuy không gần nhưng cũng không phải là quá xa. Chúng tăng Thiên Âm Tựđứng sau lưng PhổHoằng đại sưđa sốtrên mặt lộbiểu tinh bất nhất, vài tăng nhân chắp tay niệm phật, thiết nghi cảnh tượng lúc đó chắc thập phần thảm liệt, đã lưu lại ấn tượng sâu trong lòng những tăng nhân đó.
PhổHoằng đại sưthởdài, trên mặt cũng thoáng qua biểu tinh bất nhẫn: "Những quái vật này quảnhiên nhưlời trong truyền thuyết, bộdạng là những mãnh thú Nam Cương biến thành, hơn nữa tinh cách tàn nhẫn hiếu sát, bá tánh trong thôn không ai sống sót. Gặp yêu nghiệt nhưvậy, dù phải phá sát giới, tu hành tổn hại, cũng không thểkhông vi dân mà trừhại, bọn tôi liền hạthủtrừkhửchúng".
Đạo Huyền chân nhân vòng tay nói: "Đại sưthếthiên hành đạo, súc tich công đức, tinh không phải là tội nghiệt sát sinh, đại sưbất tất phải thấy khó chiu".
PhổHoằng thượng nhân thởdài một tiếng, gật gật đầu, Vân Dich Lam bên cạnh nhiu mày, trong lòng quan tâm đến một vấn đềkhác: "Phương trượng đại sư, ta có điều muốn thinh giáo".
PhổHoằng thượng nhân nói: "Vân cốc chủxin cứnói".
Lần này Vân Dich Lam nói: "Trước đây bọn ta chưa từng nghe nói bầy yêu nghiệt đó đã đến đây, lần này đại sưđã đụng phải, nghi tất yêu thú rât mau chóng sẽđến vùng phụcận Thanh Vân Sơn. Không biết trên đường đi, ngoại trừcái thôn đó ra, đại sưcó phát hiện thú yêu không?"
PhổHoằng thượng nhân lắc đầu đáp: "Cái đó thi không, ngoại trừngôi làng đó, các nơi khác đều binh thường, có khảnăng đây là một bộphận nhỏyêu nghiệt đi nhanh quá, tinh cờbi bọn tôi bắt gặp".
Đạo Huyền chân nhân thởdài nói: "Đó cũng đáng cho bọn chúng gặp xui, tiếc là cứu không được những thôn dân".
Quần tăng nghe thấy lời nói đó cùng nhau chắp tay niệm phật hiệu.
Vân Dich Lam gật đầu nhè nhẹ: "Đại sư, ngài đã chứng kiến yêu thú cùng các cao tăng Thiên Âm Tựgiao thủ, chiến lược của chúng thếnào?"
PhổHoằng thượng nhân trầm ngâm rồi nói: "Bầy yêu nghiệt đó hơn phần nửa đều là quái vật binh thường, chi bất quá móng vuốt cứng mạnh, hung hãn tàn bạo, nếu thật sựphải so sánh thi đạo hạnh tu hành binh thường trong sốnhững người tu đạo bọn ta cũng đủđểthắng được chúng".
Vân Dich Lam gật đầu nói: "Xem ra đám quái vật này đa phần là yêu thú phổthông tẩu tán tách lia đám đồng bọn". Nói xong, y ngừng một chút, quay đầu nhin Lý Tuân sau lưng: "Tuân nhi, gần đây bản môn điều tra được tin tức gi, hãy báo cáo cho PhổHoằng đại sưbiết".
Lý Tuân "dạ" một tiếng, bước ra, hướng PhổHoằng thượng nhân cung kinh hành lễ, PhổHoằng thượng nhân mim cười nói: "Lý hiền điệt bất tất phải đa lễ, xin cứnói".
Lý Tuân nói: "Bẩm báo đại sư, từngày bọn tôi nhiều lần phái xuất đồng đạo đi vềphia nam điều tra thám thinh cho tới nay, phát hiện đại kiếp thú yêu lần này hoạhoạn thật là thảm liệt, có ba nguyên nhân chủyếu. Thứnhất: thú yêu quái vật tầm thường đại bộphận là mãnh thú biến dạng, tuy bọn tôi không biết thật ra làm sao mà di biến, nhưng đám quái vật đó đich xác là mãnh thú biến hinh, hung mãnh hơn, tàn nhẫn hơn, người tầm thường chắc chắn vô phương chống cự.Thứnhi: yêu thú di tộc từphương nam đi ra lần này, sốlượng không ngờkhông đếm xuể, đệtửbọn tôi phái đi nhiều lần từtrên trời nhin thấy vô sốyêu thú lũlượt kéo nhau đi, sốlượng it nhất cũng trên một vạn, dưới tinh huống đó, cho dù minh có đạo hạnh cao e rằng cũng không giải quyết được. Thứba: trong sốyêu thú phổthông kia, tựa hồcòn có vô sốyêu thú đặc thù khong rõ lai lich, những yêu thú đó tuyệt nhiên khác biệt với đám quái vật phổthông, yêu pháp cao cường, hơn nữa cho tới nay, ai mà không nghe qua truyền thuyết "Thú Thần", cũng không biết y là nhân vật ra sao, nhưng y có thểthao túng vô sốyêu vật, sợrằng cũng là một nhân vật cực đoan cao cường.
PhổHoằng thượng nhân lông mày trắng xoá nhiu lại, chúng tăng nhân Thiên Âm Tựđưa mắt nhin nhau. Đại kiếp yêu thú lần này sựác liệt hiển nhiên chưa từng thấy, nhin thần tinh của Lý Tuân lúc kểchuyện cùng biểu tinh ngưng trọng của các nhân vật trong Thanh Vân Môn, Phần Hương Cốc, hiển nhiên chúng nhân cũng tâm tinh trầm trọng.
Đại điện tạm thời hãm nhập không khi trầm mặc, một hồi sau, Vân Dich Lam thởdài một hơi, cười nói: "Quái vật nếu nhưkhông lợi hại, làm sao là thiên cổđại kiếp! Sựviệc đến nước này, nghi nhiều cũng vô dụng, chi bằng chúng ta hãy thương lượng tim phương cách chống lại yêu nghiệt".
Đạo Huyền chân nhân gật đầu nói: "Vân cốc chủnói rất đúng. Tiện đây, lão phu có thu thập loại trà lâu năm, mời hai vi vào nội đường uống trà trong lúc nói chuyện".
PhổHoằng thượng nhân và Vân Dich Lamđều đứng dậy, nhắc nhởmôn hạvài điều, rồi theo chân Đạo Huyền chân nhân tiến vào trong nội đường, ba vi đại nhân vật đức cao vọng trọng vừa đi, không khi trên Ngọc Thanh Điện dần dần lơi lỏng. Bọn Tiêu Dật Tài, TềHạo, Lý Tuân cùng Thiên Âm TựPháp Tướng, Pháp Thiện vốn là những người quen cũ, họliền tụtập đàm luận. Gặp dip, Tiêu Dật Tài đềnghi Pháp Tướng, Pháp Thiện đi xem cảnh sắc Thông Thiên Phong, Pháp Tướng lập tức đáp ứng, Lý Tuân cũng chẳng có việc gi làm, cũng theo chân Tiêu Dật Tài.
Thời tiết đã vào hạ, khi hậu trởnên nóng bức, nhưng trên Thông Thiên Phong, mây mù che phủ, lại vẫn mát mẻvô bi. Đi đến một nơi trên huyền nhai có lan can, tựa lan can mà nhin, chi thấy biển mây mênh mông, trời xanh bên trên khiến ai ai cũng không khó thảhồn xuất thể.
Pháp Tướng thởdài nói: "Đã từng nghe Thanh Vân Môn không khác gi tiên cảnh, mười năm trước đây bần tăng được mởrộng tầm mắt một lần, lần này gặp lại, vẫn tráng quan nhưxưa, chấn động nhân tâm, thật là một kỳ quan của trời đất".
Tiêu Dật Tài cười nói: "Pháp Tướng huynh lại khách khi, nói vềcảnh sắc, 'Vô TựNgọc Bich' và 'Tu Di Đạo, GiớTửSơn' của Thiên Âm Tựtrên Tu Di Sơn không phải là danh động thiên hạsao?"
Pháp Tướng cười nói: "Đó chi là những nơi cảnh sắc tầm thường, làm sao có thểso sánh với cảnh tượng tráng quan trên Thanh Vân Sơn".
Nhãn quang chuyển động, đột nhiên phát hiện phia sau là hai người Lý Tuân và Yến Hồng. Yến Hồng thi không việc gi, nhưng Lý Tuân thi tỏra bất phục, chi là không phải nhưnăm xưa, y ngày nay cũng đã có mấy phần hàm dưỡng, không biểu đạt ra.
Pháp Tướng tâm tưtinh tế, trên mặt cũng không có thần tinh biến hoá gi, cứtựnhiên nói tiếp: "Bất quá thật ra nếu nói vềcảnh sắc, trên trời dưới đất cũng phải nói đến Huyền HoảNhiên Thiên của Phần Hương Cốc của Lý sưhuynh mới được. Có đúng không Lý sưhuynh?"
Lý Tuân ngẩn người, trên mặt lộra một nụcười, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: "Pháp Tướng sưhuynh quá lời", khuôn mặt biểu lọmột niềm vui, nhưng vẫn từchối nói: "Pháp Tướng sưhuynh đã nói quá, Phần Hương Cốc nhỏnhắn, lại tuốt xa hẻo lánh, không dám đen so bi với phong vật Trung Thổ".
Tiêu Dật Tài trong mắt hàm chứa thâm ý nhin Pháp Tướng, khoé môi xuất hiện một nụcười hàm ý, liền nói: "Được, được, mọi người cũng không cần phải nói đi nói lại, mỗi nơi đều có vẻđẹp riêng, thếgian thật bao la rộng lớn, không biết cảđời này bọn ta có thểbiết đến hết không?"
Chúng nhân nhất thời đều chung cảm xúc, đồng thanh nói: "Chinh phải", rồi bật cười.
Chúng nhân cười nói một hồi, Lý Tuân tựa hồnhớtới điều gi đó, chầm chậm đến bên cạnh Tiêu Dật Tài, nhân lúc không aiđểý, nói nhỏ: "Tiêu sưhuynh, xin hỏi một điều".
Tiêu Dật Tài giật minh: "Lý sưhuynh xin cứnói".
Lý Tuân do dựmột hồi, chung quy không nhẫn nại được nói: "Mấy ngày...mấy ngày nay...đặc biệt là ngày trọng yếu nhưhôm nay, sao lại không thấy Lục Tuyết Kỳ sưmuội của Tiểu Trúc Phong xuất hiện vậy?"
Tiêu Dật Tài thần sắc có chút thay đổi, nhin Lý Tuân, hạgiọng đáp: "Lý sưhuynh, Lục sưmuội nhân vi lần trước trên Ngọc Thanh Điện cãi lại ân sưcủa ta Đạo Huyền chưởng môn, hiện tại bi giam giữtại Tiểu Trúc Phong sám hối đã được mấy ngày rồi".
Lý Tuân trong miệng "a" lên một tiếng, thần tinh phức tạp, tựa hồkhó chiu, lại giống nhưhổthẹn, tức giận trong lòng, một lúc lâu mới lên tiếng, hướng vềTiêu Dật Tài cười khổnói: "Đa tạTiêu sưhuynh đã cho biết, tại hạvô cùng cảm kich, sau này tôi sẽkhẩn cầu gia sưđi nói chuyện khuyên can Đạo Huyền sưbá, ôi, cũng coi nhưlà tôi đã tận tâm lực".
Tiêu Dật Tài gật gật đầu, không nói gi nữa chi đưa tay ra vỗvai Lý Tuân.
Trong đám người đứng từxa nhin quang cảnh đẹp tuyệt giữa đất trời, Pháp Tướng từtừthu hồi ánh mắt khỏi lưng hai người đang thi thầm to nhỏ, chợt nghe có người hạgiọng hỏi bên cạnh: "Đại sưcó biết chuyện Lý sưhuynh thân cùng Lục Tuyết Kỳ sưmuội chăng?"
Pháp Tướng mim cười, nhin TềHạo đang đứng bên cạnh, nói: "Có nghe sơqua".
TềHạo gật gù, không nói gi thêm, Pháp Tướng lại bất chợt thởdài một tiếng, bên trong pha lẫn mấy phần cẩm khái. TềHạo cảm thấy lạ, nói: "Pháp Tướng huynh, sao lại thởdài nhưthế?".
Pháp Tướng cười nhạt, khôi phục lại thần sắc vốn có, nói: "Không có gi, chi là đột nhiên nghi đến một người bạn cũthôi".
TềHạo lấy làm lạ: "Cốnhân? Cốnhân nào vậy?"
Pháp Tướng binh thản nói: "Một người đã từng cùng chúng ta vào sinh ra tử, một cốnhân cùng chúng ta, và vi Lục cô nương đó có quan hệsâu xa...a...".
TềHạo trầm lặng đi, một lúc lâu sau, cũng nặng nềthởdài một tiếng, trong tiếng thởdài, còn có mấy phần thếsựtang thương, cảm khái vật còn người mất.
* * * * * *
Tổng đàn Vạn Độc Môn Ma Giáo hướng tây nam Trung thổnơi gọi là "Độc Xà Cốc". Chiếu theo vi tri đia lý mà nói, Độc Xà Cốc cùng QuỷVương Tông ởHồKỳ Sơn và Hợp Hoan Phái ởTiêu Diêu Giản, xảo hợp thành một hinh tam giác lớn, kiềm chếlẫn nhau, vừa tương trợvừa đối nhau, tạo thành thếlực tương đương bền chặt trong Ma Giáo ởTrung Nguyên hiện nay.
Nhưng tinh huống hiện tại, thếquân binh đó đã lâm vào cục diện nguy ngập, đặc biệt là phần lớn thếlực Ma giáo vốn nằm nơi Vạn Độc Môn, cùng với việc lão môn chủĐộc Thần lão nhân mất đi, vây quanh vấn đềquyền thừa kếtân môn chủ, bên trong Vạn Độc Môn đã rối tung cảlên rồi, tổng đàn ởĐộc Xà Cốc cũng đã vào thếkiếm tuốt cung giương, tinh thếđộng đến là nổ.
Theo trên danh nghia mà nói, nhận di mệnh lâm chung của Độc Thần, người chinh thức được ké thừa đia vi là Tần Vô Viêm đệtửquan môn của Độc Thần. Nhưng rất không may là ởtrong Ma giáo, đặc biệt là trong Vạn Độc Môn, nơi lấy võ lập công làm đầu, thi chi dựa vào di mệnh của Độc Thần là vô dụng.
Ngay lúc Độc Thần mới mất không lâu, mấy tên đệtửbên ngoài của lão liền kéo nhau gấp vềĐộc Xà Cốc, thếđến rầm rộ, lộrõ thái độmuốn tranh đoạt chức vi môn chủ. Tần Vô Viêm tuy được chân truyền thâm sâu, một thân bản lãnh vượt xa mấy vi sưhuynh, nhưng một là hắn không có kinh nghiệm lâu đời ởVạn Độc Môn, mấy tay cao thủtrọng yếu được cung phụng trong môn lần này cơhồtoàn bộđứng bên phia mấy vi sưhuynh của hắn. Hai là lần trước ởtrong TửTrạch, hắn bất cẩn bi Huyết công tửQuỷLệởQuỷVương Tông phục kich, thân bi trọng thương, mặc dù giờđây đã gần binh phục, nhưng pháp bảo PhệHuyết Châu chi hung chi tà ởtrong tay QuỷLệquảthật làm cho hắn chiu hết đau khổcùng cực, một cỗphệhuyết yêu lực đó không ngờnhưgiòi bám trên xương một mực kiêm quyết hút thụkhi mạch trong thân thểhắn, khiến tu vi hắn hao tổn rất nhiều, tạo nên cơhội cho kẻkhác thừa dip tranh lấy bảo toạ.
Có điều, may mắn là vào lúc nguy cấp, Tần Vô Viêm cuối cùng cũng dựa vào đạo pháp kỳ di chân truyền của Độc Thần, thêm vào năm loại kich độc bao gồm cảThất Vi Ngô Công phối hợp sửdụng đẩy hết lượng vu huyết có yêu lực kỳ di đó thanh trừkhỏi cơthể. Có điều chuyện có quan hệtrọng đại này chi mới xảy ra trước đây mấy ngày, Tần Vô Viêm tâm cơthâm trầm, một mực giữkin bi mật này. Gã biết giờđây minh đã là cái đich của vạn người ngắm đến, vi vậy mới can tâm ẩn nhẫn.
Sựnhẫn nại của gã nhanh chóng được hồi báo, ba vi sưhuynh Phạm Hùng, Trinh Vô Nha, Đoạn NhưSơn vốn rất đồng tâm hiệp lực, kết thành liên minh đểđoạt lấy ngôi vi môn chủ, khi phát hiện gã tiểu sưđệmà trước đây bọn họuý ki đã nội thương thành tật, bán thân bất toại, hơn nữa còn hết sức thành khẩn thừa nhận sưphụtrước khi lâm chung đich thực đã truyền lại ngôi vi chưởng môn cho gã, song gã lại hận minh không có phúc ngồi lên ngôi vi đó, đồng thời giao lại ấn tin chưởng môn ngay tại đương trường, đặt trước linh vi Độc Thần, nói rõ là nhượng lại cho người hữu năng, liên minh của ba vi sưhuynh gã lập tức tan rã nhưnắm cát khô.
Các cao thủvà đệtửtrong Vạn Độc Môn giờđây chia làm ba bè phái. Bè phái do Bách Độc Tửdẫn đầu đứng vềphia đại sưhuynh Phạm Hùng, còn kẻnăm xưa có hận giết chết đồnhi với Trương Tiểu Phàm là Hấp Huyết Lão Yêu và hảo hữu Đoan Mộc Lão Tổcủa y thi đứng sau lưng lão nhi Trinh Vô Nha, còn lão tam Đoạn NhưSơn, tuy rằng đạo hành thấp nhất trong sốbốn đệtửcủa Độc Thần, song người này rất giỏi dụng tâm kế, sớm đã thầm kết bè kết cánh, vi vậy mà thếlực hiện giờmạnh nhất, có rất nhiều lão yêu lâu ngày không xuất thếcủa Vạn Độc Môn cũng bi y lôi kéo, còn các môn hạđệtửthi quá nửa đã đứng vềphia y rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong bảy ngày tếlễĐộc Thần trong Vạn Độc Cốc. Tin tức vềcái chết của Độc Thần đã truyền ra khắp nơi, trên linh đường phướn trắng nhiều vô kể, nhưng lại hiếm khi nghe thấy được một tiếng khóc nào. Đại đa sốđệtửđộc môn tuy đều chit khăn trắng, mặc áo xô gai, nhưng trên mặt thi không hềcó chút biểu tinh đau xót, tiếc thương, mà ngược lại còn có rất nhiều kẻcứtrừng trừng tức giận muốn ăn tươi nuốt sống những kẻthuộc phe phái đối đich.
Nếu không phải vi cốkỵmột chút thểdiện trước linh đường, chi e nơi này sớm đã biến thành võ đường từlâu rồi.
Bốn đệtửcủa Độc Thần người nào cũng mặc hiếu phục, quỳ trước chúng nhân, nhưng ngoại trừTần Vô Viêm ra, ba người còn lại đều chi đập đầu một cái rồi đứng dậy, đứng sang một bên. Sau lưng mỗi người lại là một đám thuộc hạthân tin, mục quang tập vô ý hữu đều tập trung cảvào chiếc hộp nhỏmàu xanh lục bên trên chiếc bán nhỏđặt trước quan tài Độc Thần.
Trên hộp có viết bốn chữ: Vạn Độc Thần Ấn
Đây chinh là ấn tin từngàn đời nay chi có môn chủmới được quyền giữgin của Vạn Độc Môn.
Trên bàn còn có hoa quảvà tam sinh ( dê, bò , lợn ), trước bàn đặt một chiếc chậu đồng, lửa cháy phừng phừng. Tần Vô Viêm đập đầu lạy vong linh sưphụxong, lặng lẽđến bên cạnh chậu đồng, lấy từng tờgiấy tiền vàng cho vào đốt cho người chết. Còn ba vi sưhuynh của gã đều không thèm liếc mắt tới, bởi cảba đều hiều rõ, vô luận là sau này ai làm môn chủ, tên phếnhân nhưgã cũng không thểnào thoát khỏi sốmạng bi đầu độc chết.
Toàn bộchú ý của họđều tập trung cảvào chiếc hộp nhỏ.
Gương mặt vàng vọt của Phạm Hùng không chút biểu tinh, chi hừlạnh một tiếng, bước lên một bước vềphia chiếc bàn, nhưng Trinh Vô Nha và Đoạn NhưSơn cũng đã có dựphòng từtrước, hầu nhưcùng một lúc vọt người lên. Đoạn NhưSơn cười lạnh nói: "Đại sưhuynh, sưphụmới chết chưa được bảy ngày huynh đã muốn làm gi đó?"
Phạm Hùng trừng hai mắt, trên mặt loé hiện hung quang, nói: "Ta là đại sưhuynh, chỗnày đương nhiên là do ta kếthừa".
Trinh Vô Nha hừmột tiếng, nói: "Huynh dựa vào đâu mà nói cái chỗnày là do huynh ngồi?"
Đoạn NhưSơn cũng cười mấy tiếng, nói: "Huynh muốn nói vềquy lệlớn nhỏà, nếu thật muốn nói vềquy củ, sưphụlâm chung cũng đã truyền vi cho tiểu sưđệrồi, đâu đến lượt huynh chứ?"
Phạm Hùng lấp loé hung quang trong mắt, thinh linh xoay đầu nhin vềhướng Tần Vô Viêm, Tần Vô Viêm đầu cũng không ngẩng, giọng nói nghe vang nhưng trung khi không đủ, ho một tiếng, ngập ngừng nói: "Ba vi sưhuynh, lúc mấy huynh...khặc, khặc, khặc... vừa trởvề, đệđã lập tức đem ấn tin giao ra, và nói rõ là đệkhông có hứng thú với vi tri đó. Các huynh...khặc...khặc...các huynh nhập môn trước đệ, uy tin cũng cao hơn đệ, tựnhiên phải đểcác huynh ngồi ởvi tri đó, sưphụđã lớn tuổi rồi, nghi cũng đến lúc có chỗhồđồ, cho nên nói bậy bạ. Cuối cùng thi ai ngồi vi tri đó, các huynh hãy quyết đinh đi, xin đừng lôi kéo đệvào nữa".
Ngữkhi trong lời nói của hắn, thấp trầm run rẩy, tựa hồcòn có chút chuyện xấu hổtrong lòng nên sinh sợhãi, bộdạng không còn khoa trương thâm trầm nhưtrước. Phạm Hùng cười lạnh một tiếng, khinh khinh quay đầu lại, không thèm nhin hắn nữa, nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn tinh thếnào đây?"
Đoạn NhưSơn ha hảcười lạnh, nói: "Không cần nói nhiều, vẫn là theo ước đinh giữa chúng ta, qua cái thất đầu tiên của sưphụ, đểsau khi lão nhân gia đi rồi, chúng ta ngày tới ởtại linh đường này lại quyết đinh xem cuối cùng ai là người ngồi lên vi tri này!"
Phạm Hùng hung tợn trừng mắt nhin Đoạn NhưSơn và Trinh Vô Nha, hai người sưđệhắn nhin nhãn sắc của hắn cũng không gặp chút thiện ý nào. Một lát sau, Phạm Hùng chợt chuyển người, bước dài ra khỏi linh đường, một đám người cũng liền theo sau hắn đi ra. Trinh Vô Nha và Đoạn NhưSơn sau đó cũng đều mang theo nhân mã rút lui. Trên linh đường, nhanh chóng chi còn lại Tần Vô Viêm một thân lẳng lặng quỳ trên đất thủhộlinh cữu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, xấp tiền giấy trong tay Tần Vô Viêm đều thảvào chậu đồng thiêu đốt hết sạch sẽ, hắn mới từtừngước đầu lên, ánh mắt của hắn bên dưới làn lụa trắng, lạnh lẽo không chút màu sắc.
"Sưphụ...", thanh âm hắn nhỏđến mức chi chinh hắn nghe lọt, "Su phu..!Người thấy rồi chứ, mấy kẻđó chinh là đồđẹcủa người, thủhạcủa người...."
Góc miệng lạnh lùng của Tần Vô Viêm, chầm chậm nổi lên một nụcười lạnh, lạnh lẽo và không mang theo một chút cảm tinh nào.