Lúc này đột nhiên chứng kiến người đó ởchỗnày, bảo sao mà Dã Cẩu đạo nhân không giật mình cho được. Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn không hềbiết thân phận của hắc y nhân thần bí kia là thếnào, nhưng thấy sắc mặt Dã Cẩu đạo nhân ẩn hiện vẻsợhãi, cũng biết người này chỉsợkhông có ý gì tốt đẹp, không kiềm được, trong lòng cũng thấy khẩn trương.
Dáng vẻQuỷTiên Sinh đang rất thảnh thơi nhẹnhàng, nhưkhông hềcho rằng ởcái chỗtối tăm vắng vẻnày lại có người, hơn nữa trong sốhọlại có người nhận biết ra mình, tựthân không kiềm được giật mình một cáí. Sau đó một lúc lão nhìn rõ ba người trong phòng, rồi cuối cùng cũng thấy Dã Cẩu đạo nhân, QuỷTiên Sinh liền bình tĩnh lại ngay. Mục quang của lão liếc mặt Dã Cẩu một cái, rồi sau đó đảo sang Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn, cuối cùng lại quay lại mặt Dã Cẩu, cất giọng bình tĩnh hỏi: "Ngươi là Dã Cẩu đạo nhân?".
Dã Cẩu đạo nhân đã từng nhìn thấy QuỷTiên Sinh một vài lần ởQuỷVương Tông, nhưng đều là đứng phía sau QuỷLệtừxa quan sát thân ảnh đen tuyền thần bí của lão. Việc nhìn thấy QuỷTiên Sinh ởngay trước mặt, hôm nay kểlà lần đầu. Nghe câu hỏi của QuỷTiên Sinh, thấy lão hiển nhiên đã nhận ra mình, hắn không ngờtrong lòng không kiềm chếđược sợhãi, ấp úng gật đầu đáp: "Phải".
QuỷTiên Sinh chầm chậm nói: "Ngươi chẳng phải luôn ởcạnh QuỷLệcông tửhay sao, sao tựnhiên lại đến những chỗnày, còn nữa, hai kẻkia là những nhân vật nào?".
Dã Cẩu đạo nhân trong lòng cũng muốn vặn lại - sao lão đến nơi này thì được mà ta thì lại không được. Lời nói đó đã ra đến miệng nhưng cuối cùng lại không dám thốt ra, chỉkhẽđáp: "Ta, ta và QuỷLệbịphân tán, chẳng mấy chốc sẽđi tìm QuỷLệ. Còn hai người kia đều là bằng hữu của ta".
QuỷTiên Sinh, tựa hồkhông hềđểý đến việc Dã Cẩu đạo nhân khi trảlời dã cốý hay vô ý nhấn mạnh hai từ"QuỷLệ", vẫn trầm tĩnh hỏi: "Ồ, ta hiểu rồi. Nhưng ngươi vẫn chưa nói ngươi đến nơi này làm gì?".
Dã Cẩu đạo nhân nhất thời vô ngôn, không biết phải trảlời thếnào mới được. Chu Nhất Tiên ởcạnh theo dõi QuỷTiên Sinh đã một lúc lâu, đến lúc này mới nói: "Vì lão phu có linh vịcủa người nhà ởtại đây, nên bọn ta đến đây là đểcúng bái".
Mục quang của QuỷTiên Sinh dừng lại, tuỳ ý nhìn vềphía sau ba người bọn họ. Quảnhiên trên bàn thờởđó dựng thẳng có một linh bài đã cũ, trên mặt có mấy chữ: Linh vịcủa ái tửChu Hành Vân. QuỷTiên Sinh gật đầu, sau đó trầm ngâm một lúc, đôi mắt đằng sau tấm sa đen chớp loé bất định, rồi thong thảnói: "Các ngươi cũng đã cúng bái xong rồi, nơi này xét đến thì cũng là nơi nghĩa trang mồmả, không nên lưu lại lâu, hãy nhanh chóng đi đi".
Dã Cẩu đạo nhân quay đầu nhìn Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, vốn hắn đã quyết ăn thua đủvới kẻquỷkhí mãnh liệt kia, nghe vậy liền ngây người luôn ra, xem ra trong lời nói của QuỷTiên Sinh, tựa hồcũng không xem QuỷLệvào đâu, vậy mà lão không hiểu sao lại có thểkhông xuất thủmà lại tha cho ba người họ. Chỉlà dù vậy, Dã Cẩu đạo nhân cũng không chắc Chu Nhất Tiên có thểnhận ra người này là kẻkhông thểtrêu vào được không. Hơn nữa vừa rồi xem ra, Chu Nhất Tiên đối với người con trai mình tình cảm rất sâu đậm, lúc này đột nhiên lại bịngười ta không khách khí tý tẹo nào đuổi đi, không hiểu sao cứvới tính nết thường ngày của lão, có thểmởmiệng thoá mạthật mất.
Quảnhiên, khi Dã Cẩu đạo nhân quay đầu nhìn ra đằng sau, trong lòng liền chùng xuống. Chu Nhất Tiên vẫn chẳng phản ứng gì, hai má nghiến chặt lại tựa hồđang nghĩngợi điều gì đó, mục quang đượm vẻkỳ quái, chuyển động bất định. Còn trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn thoáng thấy lộsắc mặt rất giận dữ, hiển nhiên vô cùng phẫn nộvới những lời nói của hắc y nhân kia. Mắt nhìn thấy miệng nàng mởra tựa nhưbộdạng định phản đối, Dã Cẩu đạo nhân giật thót mình, mồhôi túa ra trên đầu, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Đúng vào hoàn cảnh đáng sợnhất ấy, hắn thấy Chu Nhất Tiên đột nhiên bước lên một bước, đứng đến chắn trước mặt Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn lời đã ra đến miệng, thấy vậy giật mình, rồi đổi sang hỏi: "Điều này....ôi, gia giao, gia gia làm gì vậy?".
Chu Nhất Tiên nhìn vào hình dáng vẫn nhưquỷmỵđứng ởcửa của QuỷTiên Sinh một cái, rồi nhẹgiọng nói: "Không có gì cả, chúng ta lần này đến đây cũng đã nhìn thấy cha của ngươi, lại cũng bái phỏng xong rồi, chúng ta đi thôi, bằng không lưu lại đây cũng chẳng có điều gì tốt cả".
Tiểu Hoàn ngớngười, nhất thời lời nói không thốt ra được, Dã cẩu đạo nhân vốn đã định nói từlâu, lời nói đã đến cổhọng thấy vậy trong lòng bèn thấy dễchịu, liền vội bước đi lên trước một bước, nói: "Phải, phải, chúng ta nhanh chóng đi thôi".
Tiểu Hoàn là người thông minh. Lúc này phần nhiều đã hiểu ra sựtình có vẻkhông phải, cũng không muốn khăng khăng làm cố, gật gật đầu. Ba người bèn chỉnh qua lại trang phục, hành lễmột cái, rồi Dã Cẩu đạo nhân dẫn đầu, hướng cửa phòng đi ra ngoài. QuỷTiên Sinh lẳng lặng nhường lối mởđường, phiêu hốt ởnơi nghĩa địa hắc ám này trông giống hệt nhưmột âm linh quỷmị.
Ba người vội vã đi ra khỏi phòng, dương quang sáng tươi chiếu rọi, chưa được vài bước, bỗng nghe cửa phòng phía sau tựnhiên chuyển động, hoà với tiếng người "hừm hừm" hai âm, truyền trong không gian đóng "cạch" lại một cái.
Vội vã đi khỏi nghĩa trang kia một khoảng xa, đến khi không thểnhìn thấy bóng dáng căn phòng ởphía sau đâu nữa, ba người mới dừng bước lại. Dã Cẩu đạo nhân cùng Chu Nhất Tiên đồng thời thởphào ra một hơi dài. Tiểu Hoàn liếc nhìn hai người một cái, cau mày hỏi: "Hai người làm sao vậy? Sợhãi quá thành ra bộdạng thếnày sao?".
Chu Nhất Tiên không lý gì đến nàng, cúi đầu trầm ngâm một lúc, tuỳ tức ngẩng đầu nhìn Dã Cẩu đạo nhân hỏi: "Ta nghe ngươi vừa nói với vịQuỷTiên Sinh gì đó, kẻđó là nhân vật nhưthếnào?".
Dã Cẩu đạo nhân lưỡng lựmột lát rồi đáp: "Người đó là kẻcó thân phận thần bí nhất trong QuỷVương Tông, tựa hồđược coi trọng nhưhàng trưởng lão hạng nhất, bình thường mà xuất hiện thì luôn ởđằng sau QuỷVương. Ta cũng không rõ người này là một nhân vật nhưthếnào, bất quá có thểkhẳng định không phải là một nhân vật tầm thường".
Chu Nhất Tiên lông mày nhăn tít lại, trầm mặc không nói. Tiểu Hoàn lộvẻkỳ quái, rất hiếm khi nhìn thấy gia gia ởtưthếnghiêm trọng nhưvậy, không kiềm được , tò mò cất tiếng hỏi: "Gia gia, có chuyện gì vậy? Người đó gia gia nhận thấy có điều gì kỳ quái ư?".
Chu Nhất Tiên chầm chậm gật đầu, ngữđiệu mười phần thong thảthận trọng: "Người này chính thật ghê gớm vô cùng, không phải hạng tầm thường. Vừa rồi ởnơi nghĩa trang, các ngươi có chú ý thấy ởtrong góc phòng bên phải , chỗđặt một bức tường hoa ba thước, có gì hay không?".
Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân nghe hỏi nhất thời đần mặt ra, thận trọng nhớlại một hồi. Tiểu Hoàn vốn tâm tưcẩn thận, nhíu mày hỏi: "Gia gia,con nhớtrừbảy tám cỗquan tài nằm ởđó thì không có gì đặc biệt cả".
Chu Nhất Tiên lạnh lùng hừm một tiếng, thốt: "Không sai, đúng là quan tài đó".
Dã Cẩu đạo nhân kỳ lạnói: "Quan tài đó thì có gì kỳ quái, nơi đó là nghĩa trang tựnhiên là phải có quan tài thôi"
Chu Nhất Tiên trợn mắt nhìn hắn nói: "Phếvật nhưngươi thì biết gì, những cỗquan tài khác tựnhiên không có gì, chỉởgiữa có một cỗquan tài khác hẳn với bình thường, chẳng những không hềcó bụi bẩn nhưcác quan tài khác, mà còn đặt theo phương vịnam bắc mười phần tềchỉnh, ởvịtrí này, âm khí tích lại nơi nghĩa trang là mãnh liệt nhất".
Nói đến đây, Chu Nhất Tiên sắc mặt thêm phần ngưng trọng: "Ban đầu ta cũng không nhìn ra, cỗquan tài đó cũng không đểvào mắt. Chỉkhi vừa rồi Dã Cẩu nhìn thấy rồi kêu lên một tiếng QuỷTiên Sinh, trong lòng ta chợt động, cẩn thận quan sát phong thuỷquỷđịa căn phòng đó, quảnhiên từmột điểm hiểu ra mọi chuyện. Người này chính thật là một người trong quỷđạo, phải dùng đến âm khí đó đểtĩnh dưỡng thân thể". Chỉlà nói đến đoạn này, trên mặt Chu Nhất Tiên xuất hiện không ít phần nghi hoặc, lúc lắc cúi đầu, có vài phần nhưkhông hiểu, tựnói cho mình nghe: "Đúng là chúng nhân trong ma giáo mặc dù tu luyện đạo pháp nhiều phần quỷdị, nhưng dịthuật tu đạo quỷmịnày, tựa hồlà vu thuật của Nam Cương rõ là không thấy từlâu, tại sao nay lại xuất hiện ởtrên người này?".
Dã Cẩu đạo nhân bỗng nhiên mởmiệng chen vào: "Điều đó chẳng phải là không thể, khi xưa Vạn Độc Môn có lão già được gọi là Hấp Huyết lão yêu, ngoài hấp huyết đại pháp đã thành danh, chẳng phải có luyện thêm trận pháp NgũQuỷNgựLinh đó sao?".
Chu Nhất Tiên phì một tiếng rồi nói: "Ngươi với chuyện đó không hiểu hay giảvờkhông hiểu, lão phếvật Hấp Huyết không hiểu đã học được cái pháp thuật khiếm khuyết nông cạn đó ởđâu ra, cốcưỡng bắt một ít cô hồn qua lại, rồi lấy đó đểlừa thần lộng quỷdoạngười, đến lúc thật sựphải mang ra sửdụng, đa phần vừa xuất thủđã bịngười ta phá đi rồi. Vu thuật Nam Cương vô cùng rộng lớn tinh thâm, trong quỷđạo đã thu được những thành tựu kinh thếhãi tục, phếthuật đó làm sao có thểđem ra bàn luận được!".
Dã Cẩu đạo nhân phá ra cười, nhưng trong đầu nhớlại, cũng hiểu ra quảnhiên nhưChu Nhất Tiên đã nói, ngày đó Hấp Huyết lão yêu nửa đường phục kích Thanh Vân đệtửTrương Tiểu Phàm, lần đầu tiên vận dụng NgũQuỷNgựLinh, đúng là đã bịTrương Tiểu Phàm còn chưa nổi danh phá vỡ. Tuy hiện trường lúc đó quảlà có vài phần quỷdịkỳ quái, pháp bảo trong tay Trương Tiểu Phàm lại đẫm đẫm quỷkhí, nhưng thếcũng không thểgiải thích được tại sao Hấp Huyết lão yêu lại vô dụng nhưvậy. Nghĩđến đây, Dã Cẩu không kiềm chếđược vài phần ý khinh thường với Hấp Huyết lão yêu, nhớlại hình ảnh mình ngày đó ởtrong tay lão giãy dụa van xin, chỉmuốn quên ngay lập tức.
Tiểu Hoàn đứng ởbên cạnh nhíu mày hỏi: "Gia gia, nói gì thì nói, linh vịcha con đang ởtrong căn phòng đó, hiện tại lão quái vật đó cũng ởtrong đó, chẳng phải không hay sao?".
Chu Nhất Tiên chầm chậm lắc đầu, nói: "Cha ngươi đã mất từlâu, với điều này chẳng có quan hệgì cả, bất quá đó cũng thật là nơi có linh vịcha ngươi, với ta cũng là một người con, chẳng thểbỏqua được".
Dã Cẩu đạo nhân tức thì sợhãi, trừng mắt hỏi: "Lão nói gì thế?".
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng đáp: "Ta tựnhiên là quay lại xem xét, chứkhông thểcứthếmà bỏđi được".
Dã Cẩu đạo nhân mặt mày tái nhợt giận dữthét: "Người này không phải là người ta và lão có thểđộng vào được, lão không hiểu sao?".
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, không đểý đến gã, tựnói với mình: "Cứtheo lý lẽthông thường, đối với người tu luyện Quỷđạo, đêm đến là âm khí thịnh nhất, là lúc tốt nhất đểhọtu tập tĩnh dưỡng, bọn ta nếu có muốn tìm hiểu, thì đi lúc ban ngày là tốt nhất. Nhưng vì hôm nay đã bịbắt gặp, không thểquay lại ngay lập tức được, bọn ta đợi đến khi đêm đến rồi quay lại sau".
Tiểu Hoàn gật đầu đáp: "Vâng", rồi nhưnhớra điều gì, quay đầu sang Dã Cẩu đạo nhân bảo: "Đạo trưởng, ngài không cần phải cùng đi với chúng tôi đâu, tôi và gia gia phải đi là bởi vì có linh vịcủa cha tôi ởđó, thật lòng trong lòng cũng không thểan tâm, nên chúng tôi mới phải quay lại".
Dã Cẩu đạo nhân bịánh mắt trong nhưthuỷtinh của Tiểu Hoàn nhìn tới, nguyên trong lòng đang định muốn nói điều gì đó, hốt nhiên ngậm chặt miệng lai, một hồi lâu sau mới chầm chậm nói: "Vậy thì chúng ta cùng quay lại".
Tiểu Hoàn hiểu ý, mỉm cười đáp nhẹ: "Vậy chứlại...hi hi, đạo trưởng, ngài thật là một người tốt".
Dã Cẩu đạo nhân trầm mặc không nói. Chu Nhất Tiên ởcanh cười lạnh lên hai tiếng he he, giọng điệu pha đầy thâm ý.
* * * * * *
Ba người bèn nghỉngơi chờđợi ởchỗcon đường nhỏtĩnh lặng đó. Đằng xa ban đầu cũng thấy hình dáng thưa thớt của mấy người, rồi sau trời tối dần, hình dáng mấy người đó cũng mất đi, chắc là đa phần cũng là những người có duyên cớvới nghĩa trang này.
Trời cuối cùng cũng đã tối hẳn. Thành Hà Dương huyên náo trọn cảngày, trong kiếp nạn yêu thú kinh khủng này mọi người cuối cùng cũng đã chịu đựng thêm một ngày nữa, những con người mệt mỏi khốn khổtrong thành, nét mặt ai nấy cũng đượm nét hoảng sợkinh hoàng lo lắng cho ngày mai ngay cảtrong lúc ngủ, thếthì còn biết được bên cạnh mình có xảy ra chuyện gì?
Đêm tối không một bóng trăng, mây đen nặng nề. Thành Hà Dương chìm trong một màu hôn ám, đằng cuối chân trờI xa, mười hai ánh sao lập loè, cách cách đối nhau, toảra ánh sáng mờảo. Gió đêm vi vút, mang theo một chút vẻbăng lạnh, tạo nên những âm thanh ồồkhe khẽ, thổi lặng lẽbên trên thành.
Ba người bọn Chu Nhất Tiên lặng im quay lại men theo con đường nhỏdẫn đến cổng nghĩa trang, ánh sáng hôn ám bao phủ, mờẩn nhưvẫn có thểnhận ra tường cổng đổnát, gió lạnh rắt réo, tựa hồẩn chứa cảâm phong bền bỉbên trong. Chu Nhất Tiên bỗng rụt cổvào, có vẻnhưthấy lạnh. Đứng phía sau lão là Dã Cẩu đạo nhân trong lòng bỗng thấy sọhãi. Chỉlà khi đảo mắt nhìn ra xung quanh, thấy hình bóng đẹp đẽcủa Tiểu Hoàn đứng cạnh mình, mặt nàng cũng hiện rõ thần sắc khẩn trương, nhìn chăm chăm vào nơi bóng tối hắc ám đó. Trong lòng Dã Cẩu đạo nhân vốn đang có ý thoát lui, thấy vậy bỗng tan biến không còn dấu vết.
Chu Nhất Tiên chăm chú nhìn nơi tối tăm đó một hồi lâu, tựa hồnhưđang nghĩngợi điều gì, một lúc sau mới quay người, thò tay vào bọc lấy ra vài đạo bùa màu vàng, trên mặt có thểthấy những hình đồhoạvẽtay méo mó tối nghĩa, trong bóng tối mờmờkhông thểnhìn rõ được đó là những hình gì. Chu Nhất Tiên đưa cho Tiểu Hoàn hai cái, lưỡng lựmột lát rồi cũng thò tay ra đưa cho Dã Cẩu hai cái, thầm dặn dò: "Hai đao linh phù này, mục đích chính là đểởcạnh người, có thểchống được quỷkhí phạm vào thân thể, ngoài ra còn có thểđểởtrên tay, vạn nhất gặp sựtình không chống được, lập tức niệm chú, thì có thểđộn thổmà chạy trốn".
Nói xong, Chu Nhất Tiên khẽkhàng đọc chú cho hai người nghe. Tiểu Hoàn trước đây đã biết phần lớn câu thần chú này, đầu gật gật, dáng vẻrất thoải mái. Nhưng Dã Cẩu nghe thì xem ra đầu cứung dung, những lời chú cổquái này của Chu Nhất Tiên gã chưa nghe bao giờ, không kểcách phát âm kỳ quái, còn có nghĩa khó hiểu, chẳng thểnhớnổi. Dã Cẩu đạo nhân hoài nghi rằng, nếu thật sựcó việc phải nói thần chú ra, chỉsợbản thân chưa kịp đọc chú, thì đã chết trong tay QuỷTiên Sinh mất rồi.
Nhưng mặc dù nói vậy, cũng chẳng biết thứpháp thuật giang hồnày của Chu Nhất Tiên có linh nghiệm hay không, Dã Cẩu đạo nhân cũng cứnhập tâm học thuộc cho hết. Sau một khoảng uống trà xong, hắn cũng đã khổsởhọc được cái câu thần chú kỳ quái cực hình này.
Chu Nhất Tiên nghe Dã Cẩu đọc lại một lượt, gật đầu, có vẻvừa ý lắm. Lần này lão dạy Dã Cẩu đạo nhân phương pháp chạy trốn, không hềthấy mắng mỏchửi bới câu nào, chẳng hiểu có phải vì lão cũng biết rằng những lời chú đó rất khó học thuộc hay không. Rồi sau đó Chu Nhất Tiên định thần, hướng vềphía cổng nghĩa trang chỉtay một cái, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu cùng đồng thời gật đầu.
Chu Nhất Tiên hít một hơi dài, rồi sau đó chầm chậm cất bước đi vềphía trước, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân theo chân lão. Chỉthấy đằng trước bóng tối sâu thẳm, tuyền một màu đen, chẳng thểbiết sẽcó những điều kỳ quái nào. Đúng vào lúc khẩn trương đó, bỗng nhiên ởđằng xa phía sau ba người, ẩn hiện truyền lại một âm thanh khe khẽ: "Chi chi...chi chi...".
Âm thanh này bình thường cũng chẳng khác tiếng côn trùng là mấy, Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu không hềđểý đến, nhưng Tiểu Hoàn đột nhiên giật mình một cái, vội vã quay người lại nhìn ra đằng sau. Nàng quay người bất ngờquá, hai người đàn ông ởbên cạnh cũng giật mình theo cứtưởng sau lưng xảy ra chuyện gì, vội quay người lại tìm hiểu, chỉthấy sau lưng thoáng đãng trống vắng, chẳng có sựgì cả.
Chu Nhất Tiên bực bội hỏi: "Tiểu Hoàn, việc gì vậy?".
Sắc mặt Tiểu Hoàn biến đổi nghi hoặc, thần thái có chút cổquái, băn khoăn một hồi mới đáp: "Gia gia, con, con cảm thấy nhưnghe thấy tiếng Tiểu Hôi vậy".
Chu Nhất Tiên lông mày cau lại, nói: "Tiểu Hôi, Tiểu Hôi nào....", rồi thanh âm lão bỗng nhiên nghẹn lại, thì thào hỏi: "Con đang nói tới con khỉởbên mình QuỷLệhả?".
Tiểu Hoàn Gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn có vài phần mê hoặc, chầm chậm nói: "Chỉlà, hiện tại lại không nghe thấy thanh âm đó đâu, không hiểu con có nghe lầm không?".
Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đồng thời hướng vềphía ngõ nhỏởđằng xa quan sát, chỉthấy một màu tối đen, nào thấy bóng QuỷLệvà Tiểu Hôi ởđâu. Chu Nhất Tiên đưa mắt lườm Tiểu Hoàn một cái, Tiểu Hoàn đỏmặt, quay người lại, nhưng không biết sao, vẻmặt tựa hồvẫn có vẻxuất thần, không hiểu đang nghĩđến điều gì.
Dã Cẩu đạo nhân đứng ởbên cạnh nhìn thấy vậy, trên mặt thoáng hiện thần sắc kỳ quái, rồi chầm chậm cúi đầu.
Chu Nhất Tiên chợt nói: "Được rồi, không nghĩngợi linh tinh nữa, chúng ta đi thôi".
Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân gật đầu đáp ứng. Rồi thì ba người bọn Chu Nhất Tiên cùng nhẹbước tiến đến cửa căn nhà đổnát. Chỉthấy vườn nhỏtrước nhà u ám, cây côi hoang tàn, đổnát vô cùng, khắp nơi chìm trong một màu tối đen, chẳng biết có những gì, cứtựa nhưsau mỗi chỗtối tăm, lại có một đôi nhãn quang lạnh lẽo đang quan sát bọn họ.
Gió lạnh thổi qua, thật đúng là quỷkhí dày đặc, làm chân lông mọi người dựng đứng hết cảlên.
Chu Nhất Tiên nuốt nước bọt trong miệng, khẽkhàng tiến lên. Bước chân của ba người đạp lên lá cây rụng trong vườn, trong không gian tĩnh lặng này, mặc dù bọn họđã cực kỳ cẩn thận, âm thanh cước bộphát ra cũng rất khẽkhàng, nhưng ởtrong tai của bọn họ, tựa nhưto hơn cảtiếng bước chân ngày thường rất nhiều lân.
Ba người càng tiến lại gần căn phòng đó, trống ngực bọn họkhông kiềm được càng đập nhanh hơn. Tiểu Hoàn thậm chí còn nghĩrằng trống ngực mình đập to đến mức, chỉsợngười khác cũng nghe được mất.
Cũng vào lúc này, căn phòng vốn một màu tối đen, đột nhiên phát ra một âm thanh, mặc dù rất khẽ, nhưng với mọi người ởđấy thì nhưtiếng sét đánh bên tai. Một ánh sáng hoảdiễm, đột nhiên từtrong căn phòng phát sáng, ánh sáng đó, không ngờlại có màu xanh u ám quỷdị...