Cuồng phong bạo vũ, vẫn cứliên miên nhưvậy không ngừng nghỉ.
Trong bóng tối dày đặc, có những ánh tinh quang lấp lánh xẹt qua, chính là pháp bảo của các Thanh Vân đệtử, đang lùng tìm trong mưa gió. Địa phương này là nơi cận kềvùng ngoại vi hậu sơn núi Thanh Vân, rừng cây dày đặc, cổthụsan sát, thực vật sung mãn, chỉcó điều lúc này thời tiết tồi tệ, chớp rạch nát bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, các tia chớp tụlại trên không trung, rồi phóng xuống khu rừng, làm đổcảcây cối, thật kinh tâm động phách.
Đứng trước sức mạnh uy vũnày của trời đất, các Thanh Vân đệtửcông lực yếu kém, không tránh khỏi lo sợ, hành động rón rén. Nhưng trong bóng tối dày đặc này, tinh quang vẫn lấp lánh, tựa hồnhưthiêu thân thấy lửa là lao tới, liên tục không ngừng, tỏa sáng cảmột vùng.
"Ầm...".
Mây đen che kín bầu trời, một tiếng sấm vang động, người đứng trên mặt đất cũng chấn động đến ù tai váng óc, mặt biến sắc. Việc tìm kiếm QuỷLệđã diễn ra tới hai lần, nhưng vẫn không tìm thấy một chút tung tích của hắn, nhiều Thanh Vân đệtửtrong lòng thầm than khổ, tên yêu nhân Ma giáo này có khi đã trốn thoát từlâu rồi!
Kỳ thật nghe nhưvô lý, QuỷLệthân là Ma giáo QuỷVương Tông Phó Tông Chủ, đạo hạnh vô cùng xuất thần nhập hóa, tuy nhiên đã hai lần bịTru Tiên CổKiếm đảthương, nhưng ai biết được thương tích của hắn trầm trọng cỡnào? Chỉcần không phải là vết thương chí mạng, QuỷLệthừa năng lực đểđào tẩu.
Ý nghĩnày ngầm xuất hiện trong tâm trí nhiều Thanh Vân đệtử, chỉsợsưtrưởng sau này khiển trách, nên không dám rút lui, chỉbiết tiếp tục tìm kiếm. Họkhông nhận thấy rằng, ngay trước mặt họ, QuỷLệđích xác là bịtrọng thương, vô lực đào tẩu, chỉnhờvận mệnh may mắn mới bò được tới đây, đang nằm mọp trong bùn lầy.
Trong bóng tối có ánh sáng le lói, đột nhiên ai đó hét lớn:
" Dừng lại! Tất cảdừng lại"
Thanh âm này trong đêm khuya vang xa, tiếng sấm ầm ầm cũng không thểche lấp được, hiển nhiên là thanh âm của một vịtiền bối đạo hạnh cực kì cao thâm. QuỷLệnằm bất động tren mặt đất, mặc cho mưa ướt đẫm khắp mình, nghe âm thanh này lại không ngờcó cảm giác vô cùng thân thuộc, nhưng nhất thời không nghĩra là người nào?
Bất quá hiển nhiên chúng Thanh Vân đệtửởxung quanh đối với người này cực kì tín phục và tôn kính, tựa hồnhưvừa nghe tiếng hô này, chúng Thanh Vân đệtửlập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, không nói một tiếng nào. Trong mưa gió, tiếng huyên náo tìm kiếm đột nhiên ngừng lại, trong khu rừng rậm rạp này không biết ai là người đã phát ra âm thanh ra lệnh trì hoãn ấy.
Mưa gió càng lúc càng thê lương!
Tựa hồnhưchúng nhân đang chăm chú nghe ai đó thì thầm.
QuỷLệđột nhiên cảm thấy một cỗhàn khí thâm nhập vào tận tâm phế, toàn thân lạnh ngắt nhưbăng, không ngờlại có cảm giác rùng rợn khác lạnày. Phảng phất trong trạng thái an tĩnh lặng ngắt này, so với lúc vừa mới đó ồn ào tiếng huyên náo tìm kiếm, khiến cho người ta cảm thấy thật sợhãi.
Một lúc trôi qua, đột nhiên có thanh âm khẽkhàng cất lên:" Phụthân, sao vậy, có phải là người nghe thấy điều gì khác lạchăng?"
QuỷLệgiật mình, âm thanh này đối với hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là người đã từng là hảo bằng hữu với hắn - Tăng ThưThư, một lúc sau hắn mới biết người chỉhuy tìm kiếm ởhướng này là ai, chính là thủtọa Phong Hồi Phong Tăng Thúc Thường, cũng chính là phụthân của Tăng thưThư, bởi vậy Thanh Vân đệtửtìm kiếm ởhướng này hầu hết là đệtửcủa Phong Hồi Phong.
Tăng Thúc Thường nổi danh đã lâu, tịnh không phải nhân vật tầm thường, trong lúc mưa gió ào ào này, không ngờvẫn nghe tiếng động lạphát ra từphía QuỷLệ, chỉcó điều ngay trước mặt ông ta là rừng rậm tối tăm, giơbàn tay lên cũng không thấy ngón, ngoại trừmưa gió ra chẳng thấy gì.
Trầm ngâm một lúc Tăng Thúc Thường nhíu mày, lập tức vẫy tay, nói:" Chúng đệtửphân thành các tốp, toàn đội đi thành một hàng, không được cách nhau quá ba xích, tìm kiếm thật chậm rãi cẩn thận trước sau, không được bỏsót dù chỉmột kẽhở".
QuỷLệtrong lòng kinh hãi, tìm kiếm cẩn mật nhưthếnày, hắn hầu nhưchẳng còn cơhội đào thoát, trong lòng hắn càng lúc càng kinh hãi, chỉnghe thấy âm thanh có phần tưlựcủa Tăng ThưThư:" Phụthân, vùng rừng này rất rộng lớn, người phái nhiều đệtửnhưvậy đến đây tìm kiếm cẩn mật, thếcòn các địa phương khác thì không tiến hành tìm kiếm sao?"
Tăng Thúc Thường chỉnói:" Lời của con cũng có lý, nhưng bất tất phải nhiều lời, tiến hành nhanh lên".
Tăng ThưThưtrong đêm đen nhưmực không dám nhiều lời nữa, quay mình tiến lên đi tiên phong. Trong bóng tối nhất thời không ai nói một lời, chỉthấy từng điểm từng điểm tinh quang dịch chuyển, bước đi chậm chạp trong mưa gió,giống nhưtrường xà, chậm rãi dịch chuyển.
Không biết bằng cách nào, bầu không khí trong rừng đột nhiên trởnên quỷdị, lúc trước vừa mới ầm ĩhuyên náo, ai nấy đều kích động thay vì sợhãi, lúc này vô cùng tĩnh mịch, không hiểu sao lại khiến người ta trong lòng cảm thấy đôi chút sợhãi.
Bởi đạo hạnh và pháp bảo không đủ, pháp bảo trong tay chúng Thanh Vân đệtửkhông thểchiếu sáng ra xa, độsáng cũng có hạn, chỉvì họđi sát nhau, tiến lên một cách chậm rãi, rất nhanh, trông có vẻnhưcòn cách xa chỗQuỷLệẩn nấp, nhưng chỉcòn cách hai xích nữa.
"Á......!"
Đột nhiên Tăng Thúc Thường hét lên một tiếng, hàng chục Phong Hồi Phong đệtửđang phân bốtại vùng phụcận Thanh Vân sơn đồng thời dừng bước, Tăng thưThưkinh hãi, vội vã đến bên phụthân, dùng pháp bảo soi sáng, chỉthấy Tăng Thúc Thường sắc diện ngưng trọng lạthường.
" Phụthân, có chuyện gì vậy?"
Tăng Thúc Thường mục quang thâm thúy, nhì chăm chăm vào vùng tối trước mặt, trong ánh mắt hàm ý, nơi QuỷLệẩn thân, chắc là ởtrong hku rừng tối tăm kia.
Trong đêm đen thăm thẳm, tựa nhưkhông có gì, lại phảng phất nhưcó vô sốyêu ảnh quỷmị, trong mưa gió đang nhe nanh múa vuốt.
" Có điều gì đó không ổn..." dưới ánh sáng le lói của pháp bảo, Tăng Thúc Thường trên khuôn mặt biểu tình nghiêm trọng đang nhăn lại suy nghĩ, tuy trong mắt còn đôi chút do dự, nhưng ông ta không phải người thường, tu hành đã bao năm tâm trí kiên định, hừm một tiếng lạnh lùng, cuối cùng đã quyết định.
"Soạt", một tiếng động vang lên, chúng nhân đều thất kinh, Tăng Thúc Thường đột nhiên rút ra Tiên Kiếm tùy thân, kiếm quang ẩn hiện sắc bạc, trong mưa gió hắc ám lấp lánh sáng lòa, so với pháp bảo của chúng Thanh Vân đệtửxung quanh hoàn toàn bất đồng.
Ông ta trầm mặc hồi lâu, lớn tiếng nói:" Ta đi trước, các ngươi vẫn nhưcũ, đi thành hàng tiếp tục tìm kiếm, nhưng phải đi cách ta một trượng, không được đến gần".
Chúng nhân lúc này đa sốđều cảm thấy có gì đó không ổn thỏa, nhưng có Tăng Thúc Thường ởđây, chúng nhân trong lòng đều cảm thấy yên tâm, chỉthấy Tăng Thúc Thường diện dung ngưng trọng, cầm kiếm đi đầu hàng, mọi người đằng sau vẫn giữnguyên đội hình, chỉcó điều luôn giữcựly cách Tăng Thúc Thường một trượng, không dám đến gần.
Đội ngũkì quái này tiếp tục đi vềphía trước một cách chậm chạp.
Một hơi thởkì dị, phảng phất trong rừng sâu mưa gió bão bùng, dường nhưcàng lúc càng gấp gáp...
" Ồ... Ồ...".
Tựa nhưtiếng mưa gió, cũng tựa nhưtiếng dã thú, khiến cho lòng người cảm thấy sợhãi, tựthấy trong lòng lung lay chống chếch.
Tim đập càng lúc càng nhanh!
Gương mặt nghiêm trọng của Tăng Thúc Thường phản chiếu trên thanh Tiên kiếm đang tỏa ánh hào quang, càng lúc càng trầm trọng, trong khu rừng phía trước mặt, ẩn ẩn địch ý thần bí, tuy nhiên cảm giác có đôi chút mơhồ, tựa hồnhưkhông xác định rõ được địch nhân, trong lòng càng lúc càng thiếu kiên định, nhưng càng khiến ông ta không dám khinh thị.
Cảm giác này đã lâu không có, nhưng đã từng tồn tại, tưởng nhưtrăm năm trước, ông ta và Điền Bất Dịch cùng những người khác, cùng nhau theo Vạn Nhất Kiếm sưhuynh đột nhập Man Hoang, san bằng Thánh địa của Ma giáo. Đã lâu lắm rồi, nhưng tưởng nhưchỉmột chớp mắt....
Không biết rằng, Vạn sưhuynh mồđã xanh cỏhiện đang đầu thai chốn nào?
Ý niệm cổquái đột nhiên xuất hiện trong trí óc ông ta, không hiểu sao lại khiến ông ta cảm thấy vui vẻ. Ông hít một hơi dài, tinh thần trởnên phấn khích, biết rằng, hôm nay và ngày đã qua hoàn toàn khác nhau.
" Ầm!..."
Tiếng sấm đột ngột vang lên, nhất thời kinh thiên động địa, tựa nhưmột tiếng dậm chân trên mặt đất, chấn động lan truyền sâu rộng. Tựa nhưcùng lúc đó, một đạo thiểm điện tê liệt bầu trời, xé mây lao xuống, chém thẳng xuống mặt đất.
Nhưnhát dao sắc nhọn của thượng đế, chém xuống nhân gian!
Ai nấy đều kinh hãi, chúng đệtửgiật mình sợhãi, không ai giữđược bình tĩnh, có người cốngước nhìn lên bầu trời, thấy đất dưới chân mình rung rinh, đột nhiên ngã xuống, thởdốc, cất tiếng thóa mạ. Đột nhiên hắn quay đầu lại, chỉthấy dưới ánh sáng chớp lòa, trong vũng bùn lầy có một người đang nằm mọp, bất động.
" Á!...", thanh âm thê lương, đột nhiên vang vọng:" Đây, ởđây...".
"Tới đây!", đệtửđó đột nhiên ngưng bặt, tiếng hô hoán cũng dừng lại, nhưng đã kinh động mọi người, mọi người cùng đồng loạt lao đến.
Bóng đen trỗi dậy từvũng bùn, nhưng không đợi cho hắn dừng lại, cơthểgiật giật liên hồi, gần nhưlại gục ngã. Trong chốc lát hơn chục pháp bảo trong mưa gió lao tới.
QuỷLệtrong lòng giá lạnh, không muốn thúc thủchờchết nhưvậy, nghiến răng bôn tẩu, nhưng chạy được vài bước, ngực hắn đau kịch liệt, không sao chi trì thêm nữa, ngã gục.
Thấy vậy chúng nhân đồng thanh hoan hô, Thanh Vân đệtửphát hiện ra QuỷLệđầu tiên, tiến vềphía QuỷLệđịnh túm lấy hắn.
Lúc đó, đột nhiên từtrong rừng sâu bóng tối dày đặc, nhưthú dữkêu lên một tiếng, một đạo tinh quang phóng vụt ra.
Tăng Thúc Thường hai mắt mởlớn, tức khắc nhảy vềphía trước, đồng thời hét lên:" Chúng đệtửrút lui, mau!"
Chúng Thanh Vân đệtửkhông kịp phản ứng, chỉthấy Tăng Thúc Thường một mình lao vào địa phương hắc ám đằng trước, thanh Tiên Kiếm trong tay Tăng Thúc Thường tỏa sáng lấp lánh, nhưng khi tiến vào vung hắc ám đó, đột nhiên không thấy kiếm quang đâu cả, chỉnghe tiếng hét lớn, liên miên không ngừng nghỉ.
Chúng Thanh Vân đệtửkhông biết làm thếnào, từnơi hắc ám phía trước vừa mới xuất phát một đạo thân ảnh quỷdị, hướng vềphía QuỷLệđang nằm, cùng lúc đó chúng Thanh Vân đệtửcũng lao tới. Với ánh sang lập lòe của pháp bảo, chỉthấy kẻđó toàn thân mặc đồđen, chỉđểhởđôi mắt, loang loáng tinh quang.
Thanh Vân đệtửđồng thời hét lớn, bạt kiếm xông lên, nhưng không ngờhắc y nhân này đạo hạnh cực cao, trong tay hắn chẳng hềcó pháp bảo, chỉdùng tay không đấu với Thanh Vân đệtửđang lao đến.
Thanh Vân đệtửtuy kinh hãi nhưng không loạn, trong tay tiên kiếm pháp bảo chém xuống, hắc y nhân đó không nói môt lời, thậm chí không cần liếc mắt, trảo thếbất biến, mọi người ởđó đều chứng kiến, đã giật lấy tiên kiếm. Chúng nhân ai nấy đều kinh hãi, không kịp phản ứng, chỉthấy kẻáo đen đó lập tức chuyển mình, ngừng giao thủvới Thanh Vân đệtửvừa bịcướp mất tiên kiếm, định phi thân bay đi.
Đạo hạnh của kẻáo đen này cực cao, lại còn được hỗtrợ. Ởkhu vực tối đen trước mặt, chỉnghe thấy Tăng Thúc Thường hét lên liên miên, tựa hồnhưbịngười chếngự, không có cách nào phân thân tới tương cứu, đêm nay quảlà một đêm kì dị, có nhiều thần bí cao thủkhông hẹn mà cùng mai phục nơi đây.
Tuy kẻđịch có đạo hạnh cao, nhưng những Thanh Vân đệtửnày xuất thân danh môn, tịnh không phải là đệtửcủa những môn phái bình thường, mặc dù kinh hãi, nhưng không đểcho hắc y nhân đào thoát, đồng thời ngựlên pháp bảo, phi thân vềphía trước.
Hắc y nhân này tựa hồnhưcó gì lo lắng và bất nhẫn, ra tay mãnh liệt hơn, thanh tiên kiếm vừa đoạt được kiếm quang loang loáng, mà lúc trước trong tay đệtửkia chỉlập lòe sáng, chỉthấy kiếm quang thiểm động, chém vào không khí veo véo, đột nhiên chém thật mạnh, tạo thành một đạo hào quang, hướng thẳng vềphía chúng Thanh Vân đệtử. Chúng Thanh Vân đệtửrên la, thảy đều hối hận vì đã nghênh địch. Nhưng địch nhân thanh thếtuy lớn, chỉlà hưtrương thanh thếmà thôi, chỉmột chiêu đã bức chúng nhân lui bước, không có ý chiến đấu tiếp, trong tay cắp một người, chẳng cần nhìn cũng biết là QuỷLệđang hôn mê, hướng vềphía địa phương hắc ám phía sau bôn tẩu.
Chúng Thanh Vân đệtửvừa kinh hãi vừa tức giận, kinh sợthần bí nhân đại hạnh cao cường kia, tức giận vì QuỷLệsắp bắt được lại bịcướp mất. QuỷLệvới Thanh Vân môn là đại họa, nguyên lai hắn xuất thân từThanh Vân môn, Thanh Vân môn từtrên xuống dưới đều muốn trừkhửkẻnày, đã gần nhưbắt được, vậy mà lại bịcướp mất, làm sao nhẫn nhịn được, bèn lập tức đuổi theo.
Đang truy kích địch nhân, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn, một quầng sáng bừng lên, từphía hắc ám kia phóng ra, trong mắt mọi người, phảng phất tựa nhưtiên kiếm kia có mắt tựđộng hướng vềphía mọi người, bèn liều magnj nghênh địch. Chỉthấy Tăng ThưThưgấp rút lao tới, kiếm vung lên, trong lòng chấn động, không tựchủđược lùi một bước, nhưng thanh kiếm đã bịhắn làm chệch hướng, hướng lên trời, một lúc sau chúc xuống, cắm xuống bùn, chính là thanh Tiên kiếm của Tăng Thúc Thường, vẫn còn rung rung tạo ra tiếng ầm ĩ.
Bởi sựtrì hoãn này, hắc y nhân dĩnhiên nhưquỷmị, ôm lấy QuỷLệlao vào nơi hắc ám đó, trong bóng tối đang vây chặt lấy Tăng Thúc Thường, thời khắc đó đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn, có tiếng người thởdốc, huyết quang bắn ra.
Ai nấy đều thất kinh, không biết là Tăng Thúc Thường hay là địch nhân bịthương, tình sưđồthâm trọng, lúc này không còn úy kịgì nữa, đồng thời lao tới. Mới đi được nửa đường, Tăng Thúc Thường đã hiện ra, ngã xuống đất, ngăn mọi người lại, nhìn thân hình ông ta, mặc dù run lên bần bật, chân bước loạng choạng, đồng thời miệng thởdốc, lần này quảthật đã kịch chiến, với ông ta mà nói, đã tiêu hao không ít công lực.
Khi hơi thởông ta đã điều hòa, tức khắc thấp giọng nói:" Địch nhân phía trước đạo hạnh cực cao, hơn nữa nhân sốkhông ít, các ngươi không được nóng vội!".
Tăng ThưThưcũng nhưcác đệtửtrẻtuoir trong lòng lạnh giá, không tưởng tượng được tại địa phương này, lại gặp một tình huống nhưvậy.
Tăng Thúc Thường hướng vềđịa phương hắc ám phía trước, trầm giọng nói:" Chưvịlà ai, tại sao lại muốn quản chuyện của Thanh Vân môn? Với đạo pháp của chưvị, tất không phải là kẻhậu bối vô danh, sao không dám lên tiếng!"
Mưa gió điên cuồng, sấm chớp đùng đoàng, thực sựkhông biết rằng, tại nơi rừng đen sâu thẳm này có bao nhiêu kẻđang ẩn nấp, bóng tối đen nhưmực.
Không có ai đáp lời Tăng Thúc Thường, chỉcó tiếng gió hòa cùng âm thanh rì rầm của đám Thanh Vân đệtử, Tăng ThưThưlặng lẽbước lên phía trước, khẽhỏi:" Phụthân, những kẻđó thuộc môn phái nào?"
Tăng Thúc Thường khẽlắc đầu, thấp giọng nói:" Chúng cốý giấu nhân thân, thi triển không chỉđạo pháp bản môn, nhất thời không nhận ra được".
Ông ta nhíu mày nói to:" Chưvịkhông dám hiện thân à?"
Thanh âm vang vọng truyền khắp khu rừng, nhưng vẫn không có kẻnào đáp lại, Tăng Thúc Thường đột nhiên biến sắc, dậm chân nói :" Tệthật, trúng kếrồi!".
Miệng nói, ông ta liền phi thân lên, Tiên Kiếm hào quang rực sáng, chiếu sáng bốn bề, chẳng phát hiện được kẻnào, hiển nhiên tòa bộđịch nhân đã rút lui, đến nhưgió, rồi lập tức bôn tẩu, hiển nhiên đã có kếsách từtrước, quảlà hảo kếsách.
Tăng Thúc Thường thởdài, thân hình hạlạc, Tăng ThưThưmột mặt chỉhuy các đệtửtiếp tục tìm kiếm, hy vọng tìm kiếm được chút đầu mối, một mặt hỏi nhỏTăng Thúc Thường:" Phụthân, thếnào?".
Tăng Thúc Thường trên mặt thoáng vẻthất vọng, thõng tay cảm thán nói:" Lúc trước giao thủtuy vội vã, nhưng ta có cảm giác, kẻđó không sửdụng đạo pháp Ma Giáo, nếu quảthật là Ma Giáo cứu QuỷLệthì không cần phải giấu mặt. Nhưng còn nhân vật nào muốn cứu tên yêu nghiệt đó nữa? Hơn nữa nhân sốlại không ít, đạo pháp cao cường nhưvậy?"
Nói xong ông ta vẫn híu mày ngẫm nghĩ. Tăng ThưThưmặc nhiên không nói một lời, quay đầu nhìn vềphía trước, chỉthấy rừng sâu rậm rạp, bóng tối dày đặc, không biết có thểtìm thấy gì?
Không biết được, bây giờQuỷLệđang ởtrong tay kẻnào? Nhưng dù gì đi nữa, Tăng ThưThưvẫn bước vềphía trước, tựnói với mình, vẫn còn tốt hơn là rơi vào tay Thanh Vân Môn....
Hắn tưởng nhớlại, trong đêm mưa gió này, tại khu rừng tối tăm âm u, trong hồi ức của hắn nhớlại mười năm trước, tại Thanh Vân sơn Thông Thiên Phong lần đầu thấy QuỷLệ.
Một lúc lâu, trong bóng tối hắn thởdài, tiếp tục đi vềphía trước. Dù cho tương lai có thếnào đi nữa, hiện tại cũng vẫn phải cất bước.
Tại phía kia của khu rừng, trong bóng tối, một nhân ảnh mặc áo đen quỷdịđang quan sát bọn Tăng Thúc Thường từxa, chính là QuỷTiên Sinh.
Trong mắt hắn lúc này có phần kinh ngạc bất định, ngơngẩn đến xuất thần, nghĩmãi, mà vẫn không có lời giải đáp. Một lúc lâu sau, hắn tận mắt thấy khu vực tìm kiếm của Thanh Vân đệtửcàng lúc càng rộng, bất cứai có chút lý trí đều thấy, đây chẳng qua là việc làm cầu may, cứtìm kiếm nhưvậy, khu rừng này rất rộng lớn, có thểtìm người ởđâu được chứ?
Quảnhiên chỉmột lúc sau, Tăng Thúc Thường lại hô lên lần nữa :" Tất cảquay về!".
Thanh Vân chúng đệtửhiển nhiên đang chờđợi tiếng nói đó, QuỷTiên Sinh từxa nhìn thấy Tăng Thúc Thường điểm lại nhân số, rồi ngay lập tức quay mình, thống lĩnh chúng đệtửquay vềThanh Vân sơn, từtừkhuất dạng sau khu rừng rậm rạp.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi nơi trú ẩn tăm tối, mục quang ngước vềnơi xa xăm, nơi đám đông tìm kiếm phương hướng của kẻáo đen thần bí, ánh nhì chăm chú.
Trong mưa gió, dường nhưcó một thanh âm trầm trầm cất lên :
"Không ngờvẫn còn có kẻhứng thú với hắn...".