QuỷLệchắp tay đứng trong nắng sớm, chăm chú lắng nghe.
Hắn khép hờhai mắt, phảng phất nhưđang thưởng thức tiếng chuông ngân nga du dương ấy. Lúc này chẳng biết vì sao, QuỷLệdung mạo mặc dù chẳng có vẻgì khác trước, nhưng nhìn có cảm giác nhưbỗng hoàn toàn biến đổi, thần thái khí độcủa hắn so với trước đây có thêm vài phần ung dung, mất đi một phần lệkhí.
Phải chăng, là do Phật Pháp pháp trận đã phát huy tác dụng?
Sau khi QuỷLệtỉnh lại, nhiều tăng nhân của Thiên Âm Tựtrong lòng cũng có nghi vấn ấy.
Hôm trước, sau khi QuỷLệtỉnh dậy, mấy người PhổHoằng thượng nhân có xem xét cẩn thận, toàn thân hắn không có gì đáng ngại, những chấn động sau khi liên tiếp trúng phải trọng kích tựa hồchẳng hềtổn hại đến thân thểQuỷLệ. PhổHoằng thượng nhân rất vui mừng, nhưng đểphòng vạn nhất, đã lưu QuỷLệtại Thiên Âm Tựthêm vài ngày, QuỷLệcũng chẳng từchối, liền ởlại Thiên Âm Tự.
Mấy ngày nay, QuỷLệtrầm mặc ít nói hơn bình thường, đối với nhân vật bỗng nhiên làm trời xanh nổi giận phát động Thiên Hình, tăng nhân Thiên Âm Tựquá nửa là xa lánh, chỉcó PhổHoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng mấy người chẳng cốkịgì, thường ghé lại thăm. Nhưng tựQuỷLệtựa hồchẳng chú ý đến việc bên ngoài, không bước khỏi phòng, mỗi ngày, chỉvào lúc tiếng chuông thần ngân lên, hắn mới ra vườn, lặng lẽlắng nghe.
"Boong...".
Tiếng chuông sau cùng, mang theo dưâm liên miên bất tuyệt, từtrong Thiên Âm Tựvang vọng lên trời, cuối cùng hoá thành vô thanh. QuỷLệlúc này mới từtừmởmắt.
Tắm trong gió sớm của Thiên Âm Tự, khí tức trong cơthểhắn không giống với vẻngoài an tĩnh, cuồn cuộn tràn trề, cảngười dường nhưmuốn bay bổng lên. Tăng nhân Thiên Âm Tựchẳng thểbiết, nhưng riêng QuỷLệđã minh bạch trong lòng.
Trên bềmặt Vô TựNgọc Bích không ngờbỗng lại xuất hiện kinh điển trong truyền thuyết Ma giáo: "Thiên Thư" quyển thứtư. Người ngoài có thểkhông biết, nhưng hắn là người duy nhất trên thếgian tu hành xong ba quyển trước của Thiên Thư, liếc mắt là nhìn ra chính là quyển thứtưmà trên con đường tu đạo hắn hằng mơtưởng.
Vô sốnhững khó khăn tưởng chừng không thểbẻgãy, những vướng mắc tựa hồkhông thểvượt qua trong lúc tu hành ngày trước, phút này giây này, hắn đều đã nắm chặt trong lòng bàn tay, mởra trước mắt hắn, dường nhưđã là một con đường lớn thênh thang, phẳng phiu vô hạn. Thậm chí trong lòng hắn cũng có cảm giác là, cứtheo con đường này mà đi, bản thân sẽvô cùng thuận lợi, và hắn hoàn toàn có thểnhìn đến cảnh giới mà trước đây chẳng bao giờdám mơtới.
Đối với những sầu muộn chất chứa trong lòng, vào lúc này hắn cũng đã có cảm giác siêu thoát, tựa nhưđạt đến một cảnh giới mới, từđó nhìn lại sựviệc đã qua.
Chỉkhông biết vì sao, vào lúc cực kỳ tốt đẹp nhưvậy, trong lòng hắn lại có một chút cảm giác hụt hẫng, nhưng chẳng biết hình dung nhưthếnào. Ý nghĩthoắt ẩn thoắt hiện, hơi hơi bất an ấy vẫn dai dẳng trong tâm trí hắn.
QuỷLệđứng im một lúc lâu, chẳng ai biết hắn nghĩgì, cũng chẳng ai đến gần làm phiền hắn. Hắn đột nhiên quay phắt người, lần đầu tiên trong mấy ngày nay rời khỏi khoảng vườn nhỏnày.
Rời khỏi khu vườn, hắn chẳng hềngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn thong thảbước trên bậc thềm dưới chân, có kẻnói rằng con đường này chính là do một vịtăng nhân có nguyện vọng lớn quảng bá Phật pháp, dùng đại thần thông tạo thành. Đến nay vô sốngười vẫn bước đi nhưthếtrên con đường do ngài tạo ra, nhưng liệu mấy người biết, ngài đã siêu thoát thếgian?
Đi trên con đường này, từng bậc từng bậc thô sơkhông hoạtiết, bước chân đạp xuống truyền nên cảm giác bình dị. Mấy ngày trước, trong trường đấu pháp ngoài ý muốn đất long núi lở, thiên địa biến sắc, chùa miếu điện đường trên đỉnh Tu Di Sơn đều có tổn hại khác nhau, chỉmỗi dãy bậc thang bình dịnày là chẳng bịmột chút ảnh hưởng gì, vẫn chắc chắn trải ra trên mặt đất đểvô sốngười bước theo con đường ấy đi lên.
Không biết, đối với các thần minh bí ẩn trên trời cao, con đường này cũng có những tình cảm đặc thù tương tựnhưthếchăng?
QuỷLệkhông biết, cũng không muốn biết, hắn đi trên con đường này, chỉlặng lẽhồi tưởng vềngười cũchuyện xưa, trầm trong hồi ức, hắn dần dần tiến đến Tiểu Thiên Âm Tựtrên đỉnh Tu Di Sơn.
Cánh cổng khép hờ, bên trong vẫn vẻlặng lẽthường ngày, QuỷLệthong thảbước đến, phía sau cửa, ẩn ước truyền đến một giọng nói.
Hắn gõ nhẹcánh cửa.
Âm thanh bên trong cánh cửa lập tức biến mất, chắc là có người ngạc nhiên, kêu lên một tiếng nhẹ, lát sau, cánh cửa "kẹt" một tiếng, mởra, Pháp Tướng xuất hiện phía sau cửa.
Nhìn thấy QuỷLệ, Pháp Tướn mỉm cười, QuỷLệgật đầu, hỏi: "Phương trượng đại sưcó tại đây không?".
Pháp Tướng mỉm cười tránh sang một bên: "Có, mời thí chủvào!".
QuỷLệtiến vào, chỉthấy PhổHoằng thượng nhân xếp bằng ngay ngắn trên thiền sàng, cũng đang mỉm cười nhìn hắn. QuỷLệđi vềphía PhổHoằng thượng nhân, hành lễ: "Phương trượng đại sư".
PhổHoằng thượng nhân nhìn thân ảnh của QuỷLệbước qua, mục quang chuyển từtrên xuống dưới, cuối cùng nhìn vào chân hắn, bỗng gật gật đầu, chắp tay nói: "Không ngờtrong vài ngày ngắn ngủi, thí chủđạo hạnh đại tiến, thật đáng chúc mừng!".
QuỷLệnhướng mày, không nói, Pháp Tướng giật mình kinh ngạc, đứng bên cạnh âm thầm đánh giá QuỷLệ.
Im lặng một lúc, QuỷLệhơi hơi cúi đầu nhìn PhổHoằng thượng nhân, nói: "Mấy ngày trước vì tại hạmà làm huỷmất Vô TựNgọc Bích trong thánh địa của quý tự, tại hạtrong lòng thật là bất an".
PhổHoằng thượng nhân khẽlắc đầu, thản nhiên nói: "Việc nhỏthôi, không đáng lo đến".
QuỷLệhơi giật mình, thốt: "Vô TựNgọc Bích ấy chính là bảo vật trấn tựcủa quý tự, sao có thểkhông quý trọng?".
PhổHoằng thượng nhân chắp tay nói: "Thếsựthay đổi, chúng sinh đều thế, ai có thểbiết được việc tương lai? Hôm nay là quý là trọng, làm sao biết ngày mai sau thếnào? Thí chủkhông cần phải lo lắng". Ngài chỉtay ra ngoài cửa sổ, nói: "Phía bên phải Tiểu Thiên Âm Tựnày có một tảng lớn, thí chủđi xem thử, biết đâu có thểhiểu được Phật tâm đạo lý".
QuỷLệgật nhẹđầu, nói: "Phải. Nhưng hôm nay tại hạđến đây, muốn nói lời từbiệt với phương trượng".
Trên mặt PhổHoằng thượng nhân chẳng biểu lộthần sắc gì, tựa hồlão đã liệu được Quỷlệsẽnói nhưthế, lão gật đầu nói: "Thí chủmuốn đi, lão nạp không dám ngăn trở. Chỉlà trước khi thí chủra đi, lão nạp có vài lời muốn nói với thí chủ".
QuỷLệnhẹnhàng: "Đại sư, xin cứnói".
PhổHoằng thượng nhân nói: "Thí chủtrong khoảng thời gian này, kiếp nạn nặng nề, nhưng cuối cùng đều lần lượt phá giải, trải qua mọi sự, lão nạp thấy thí chủtrong lòng tựcó sởngộ, chẳng biết đúng hay không?".
QuỷLệtrầm ngâm một lát, gật đầu đáp: "Đại sưtuệnhãn, tại hạcòn sống sau kiếp nạn, trong lòng đúng là có cảm xúc. Nhìn lại nửa đời người, thật có nhiều ý nghĩcảm thán".
PhổHoằng thượng nhân ánh mắt sáng lên, nói: "Thí chủthực là kẻđại trí tuệ, đã nhìn thấu vậy, lẽnào lại chưa nhìn xuyên qua tình cảm thếtục hay sao, quy nhập Phật môn của lão nạp, đểlão nạp dẫn dắt, những tơtưởng trong lòng thí chủ, chẳng qua chỉcần một chữ"tình" mà thôi, ý của thí chủthếnào?".
QuỷLệim lặng đứng một lúc lâu, rồi hướng vềPhổHoằng thượng nhân hành lễ, chầm chậm nói: "Đại sưđiểm hoá cho tại hạ, tại hạmười phần cảm kích. Chỉlà mặc dù trong lòng có sởngộ, nhưng tại hạvẫn chưa nhìn thấu thếtình. Ý của tại hạlà, tình cảm thếtục, thực là chẳng thểcắt đứt".
PhổHoằng thượng nhân lắc đầu nói: "Phật dạy: sắc tức thịkhông! Tục thếvạn vật cái gì không nhưvậy, ân oán tình cừu, mỹnhân cừu địch, cũng chỉlà một chữ"sắc" này mà thôi, làm tâm trí người khổsở, làm nhiễu thanh tịnh của người, lẽnào thí chủcòn chưa nhìn ra?".
QuỷLệngửa mặt lên hít thở, cười một tiếng lớn, quay người rời đi, vừa đi vừa đáp: "Đại sưsai rồi! Sắc tức thịkhông, nhưng không ấy cũng là sắc. Đại sưmuốn tại hạnhìn thấu thếtình, nhưng chẳng biết làm cách nào đểnhìn thấu được? Tại hạthân ởgiữa trời đất, ân oán tình cừu, chính là cảnh ngộmột đời này của tại hạ. Đại sưmuốn tại hạtĩnh lặng nhìn thấu, nhưng có biết được, khi đã nhìn xuyên qua rồi, có còn là tại hạnữa không?".
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mất hút, nam tửấy đã rời xa thiền phòng.
Pháp Tướng im lặng một lúc lâu, rồi hướng vềPhổHoằng thượng nhân nói: "Sưphụ, người ba lần bảy lượt điểm hoá cho hắn, đáng tiếc...".
PhổHoằng thượng nhân chầm chậm đáp: "Hắn ngộthông đạo pháp tu hành, tương lai chỉsợchính là đệnhất nhân vật trên thếgian. Nhưng nhân vật nhưvậy, lại không nhìn thấu được tâm ma của mình, ngày sau, phải trông vào tạo hoá của chính bản thân hắn vậy".
Pháp Tướng cúi đầu, chắp tay niệm phật, không nói gì nữa.
* * * * * *
QuỷLệrời khỏi Tiểu Thiên Âm Tự, lúc ra khỏi cổng tự, bỗng nhiên dừng chân, rồi hướng vềbên phải bước tới vài bước, quảnhiên nhìn thấy một khối đá lớn cao hơn nửa người nằm trên mặt đất.
Hắn tiến đến trước khối đá nhìn qua một lượt, chỉthấy từtrên xuống dưới chằng chịt vềhằn, chẳng có một câu chữnào, cũng chẳng có dấu vết gì của con người tạc khắc, nhưng không biết tảng đá này chứa đựng huyền cơgì.
QuỷLệnhíu mày, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mục quang dừng lại, chính là bịđỉnh của đại thạch hấp dẫn.
Đại thạch này toàn thân loang lổ, hiển nhiên trong bao nhiêu năm tháng đá chẳng biết chịu bao phong đao sương kiếm, vết trầy xước chằng chịt, nhưng tại nơi đó, lại có vẻnhìn giống nhưhình dạng một đồán. Chỉlà qua quá nhiều năm tháng, chẳng dễnhận ra.
QuỷLệbước tới, nhè nhẹphủi đi lớp bụi trên đỉnh tảng đá, xem xét cẩn thận, một lúc lâu sau mới nhận ra nguyên là một cái vỏsò, chỉbất quá qua nhiều năm tháng, đã hoá thạch, hoà với tảng đá lớn này thành một thể. Sau đó QuỷLệlại xem kỹđại thạch, nhưng cũng chẳng tìm ra được điểm kỳ lạnào.
Ánh mắt hắn lại nhìn vào cái vỏsò kia, chẳng lẽthứPhổHoằng thượng nhân muốn hắn xem lại là cái vỏsò bình thường này, bên trong đó có bí mật gì?
Trong đầu hắn nhớlại một lượt những lời PhổHoằng thượng nhân đã nói, ánh mắt nhìn vào vỏsò kia, dần dần hiểu ra. Tu Di Sơn núi cao chót vót, trong vòng ngàn dặm, chẳng hềcó biển rộng sông sâu, nhưng tảng đá này rõ ràng là vật trên đỉnh Tu Di Sơn, ngàn vạn năm trước, nơi này có lẽlà biển sâu sóng cả, thực chẳng thểbiết được.
Cuộc đời con người so với thiên địa luân chuyển, thếgian thương tang chỉnhưhạt cát giữa biển xanh, hạt bụi trên núi Tu Di.
Hắn im lặng không nói, quay người hướng vềngôi chùa nhỏyên tĩnh hành lễ, lúc quay đầu lại, trên mặt đã lấy lại vẻthản nhiên.
Y phục khẽđộng, một đạo bạch quang nhàn nhạt bốc lên, thân ảnh của hắn hoá thành một luồng sáng, bay vụt lên, dần dần biến mất giữa trời xanh.
Nhìn thấu!
Ai nhìn thấu được?
Thếsựthương tang, sao hơn được nháy mắt trong lòng người, tia sáng loé lên trong khoảnh khắc ấy.
* * * * * *
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.
Trận chiến Thanh Vân Sơn đã qua nhiều ngày, sau đó, vì chuyện Tru Tiên CổKiếm, Đạo Huyền chân nhân giám sát người của Đại Trúc Phong một khoảng thời gian, nhưng gần đây, có vẻnhưdo đệtửĐại Trúc Phong mười phần thành thật, chưởng môn cũng lơi lỏng bớt. Tất nhiên! Trong lòng đệtửĐại Trúc Phong, mặc dù sựviệc lần này trọng đại, chưởng môn Đạo Huyền chân nhân hành sựcũng thực có vài phần quá đáng.
Nhưng dù có nói thếnào, sau một thời gian khá lâu không bịlùng sục, Đại Trúc Phong cũng dần dần hồi phục vẻbình tĩnh khi xưa. Thương thếcủa hai người Ngô Đại Nghĩa và Hà Đại Trí cũng dần dần hồi phục, theo nhưTô Nhưxem xét thì đã tốt hơn khá nhiều. Hai người đã có thểtựdo đi lại, chỉchưa thểlàm việc nặng.
Theo lệcũ, khi quét dọn phòng ốc của mọi người, cũng đồng thời lĩnh nhiệm vụquét dọn căn phòng yên tĩnh trong góc của người tiểu sưđệđã bỏđi ấy. Hôm nay, Tống Đại Nhân cùng ĐỗTất Thưhai người lại hướng vềcăn phòng đó.
Hai người cười cười nói nói, cũng nhưvô sốnhững lần trước đây, bước vào khoảng vườn nhỏ.
Nhưng lúc này, một bóng xám bỗng loáng qua nơi khu vườn nhỏvốn yên tĩnh kia.
Bóng xám ấy tốc độcực nhanh, nhưng Tống Đại Nhân và ĐỗTất Thưdường nhưcùng lúc nhìn thấy, hai người kinh ngạc, lập tức đưa tay gạt chướng ngại vật, bước nhanh lên. Chỉthấy bóng xám nháy mắt đã không còn đâu nữa, hai người tìm khắp cảkhu vườn, cảtrên nóc nhà cũng tìm qua, nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì.
Đứng trong vườn, Tống Đại Nhân cùng ĐỗTất Thưquay mặt nhìn nhau, Tống Đại Nhân nhíu mày nói: "Có lẽnào chúng ta nhìn lầm?".
ĐỗTất Thưcúi đầu suy nghĩ, vừa định nói, bỗng giật mình, kêu nhỏ: "Đại sưhuynh, người nhìn bên kia". Nói xong, chỉtay vềphía sau lưng Tống Đại Nhân.
Tống Đại Nhân lập tức quay người nhìn lại, thì thấy theo hướng chỉtay của ĐỗTất Thưnguyên là phòng ngủcủa tiểu sưđệ, cánh cửa đóng chặt, nhưng trên cửa sổbên cạnh đó, chẳng biết từlúc nào lại hé mởmột bên. Trước đây, nơi này không ai cưngụ, cửa sổluôn được đóng kín.
Tống Đại Nhân cùng ĐỗTất Thưđưa mắt nhìn nhau, đều thấy mắt người kia ngạc nhiên bất định. Tống Đại Nhân định thần lại, trầm giọng nói: "Chúng ta đến xem sao".
ĐỗTất Thưchẳng hiểu vì sao lại hơi khẩn trương, vừa gật đầu, lại vừa không nhịn được hạgiọng nói với Tống Đại Nhân: "Đại sưhuynh, có khi nào lại là... lại là tiểu sưđệ...hắn...".
Khoé mắt Tống Đại Nhân khẽgiật, hiển nhiên trong lòng y cũng không nghĩkhác ĐỗTất Thưbao nhiêu, nhưng suy nghĩnày cũng làm y lo lắn, nếu thực bây giờgặp lại vịtiểu sưđệđã trởnên xa lạnày, y cũng chẳng biết nên đối mặt ra sao!
Tay vừa chạm vào cánh cửa, Tống Đại Nhân cùng ĐỗTất Thưlại nhìn nhau, liền đó, tựa nhưlấy lại quyết tâm, Tống Đại Nhân nghiến răng, quát lên một tiếng, hỏi lớn: "Là ai?". Cùng lúc, y đẩy tung cánh cửa.
Dường nhưcùng lúc cửa phòng bật mở, bóng xám trong phòng loáng lên, có lẽbịkinh động, từtrên bàn phóng lên trên giường, đồng thời quay người lại, hai đạo nhãn tình loang loáng chuyển động, nhìn hai người đang trợn mắt há miệng đứng đối diện ởcửa phòng, kêu "chi chi chi chi".
"Tiểu Hôi!".
Tống Đại Nhân cùng ĐỗTất Thưđồng thời la lên.
* * * * * *
"Rộp".
Tiểu Hôi nuốt đánh ực trái cây trong miệng, cầm một quảdại ởbên cạnh mình, cắn một miếng hết nửa, ăn rất ngon lành. Trong ThủTĩnh Đường Đại Trúc phong, lúc này lăn lóc hạt trái cây do Tiểu Hôi vứt ra, chỗnào cũng có, khác với vẻtrang nghiêm đáng kính thường ngày, có đôi chút hoạt kê.
Lúc này bao nhiêu người trên Đại Trúc Phong đều tụtập tại đây, hướng vềĐiền Bất Dịch đang khổsởnhìn hiện trường, nhưng chỉthấy lão nhíu mày, không nổi giận, sắc mặt bình tĩnh, cũng chẳng biết đang nghĩgì.
Mười năm nay, ai cũng biết, Tiểu Hôi lúc nào cũng ởbên cạnh kẻấy, chưa từng rời xa, lúc này Tiểu Hôi lại ởđây, còn kẻkia thì sao?
Ngày ấy trước cửa Ảo Nguyệt Động Phủtrên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn, Tống Đại Nhân mấy người đích thân nhìn thấy QuỷLệ, cũng tận mắt thấy cảnh kẻtừng là tiểu sưđệbịTru Tiên cổkiếm đánh trọng thương, sau đó vì vô sốngười đuổi theo, tuy nhiên từđó đến giờ, chẳng hềcó chút tin tức gì của hắn, nghe phong thanh rằng hắn đã được đồng đảng cứu.
Nhưng mà Tiểu Hôi tại sao lại xuất hiện ởđây?
Tiểu Hôi xuất hiện rồi, kẻấy hiện ởđâu?
Mọi người đều bịnghi vấn giống nhau vương kín trong đầu, làm lòng người trầm xuống. Trên ThủTĩnh Đường chỉmỗi Tiểu Hôi chẳng lo lắng gì nhồm nhoàm ăn trái cây, ngoài nó ra, còn một kẻrất là cao hứng, khác hẳn mọi người xung quanh.
Đại Hoàng.
Con chó to lúc này rất hưng phấn, căn bản chẳng thấy vẻmặt âm trầm của chủnhân, miệng sủa oang oang không dứt, liên tục chạy vòng quanh cái bàn mà Tiểu Hôi đàn nằm, cái đuôi linh hoạt của Đại Hoàng ve vẩy liên hồi, vui mừng vô hạn. Bỗng nhiên Đại Hoàng gác hai chân trước lên bàn, mũi nó hít hà thân người Tiểu Hôi, lâu lâu lại thè lưỡi liếm Tiểu Hôi mấy cái.
Tiểu Hôi nhe răng cười, gãi gãi đầu, thuận tay cầm quảtáo bên cạnh, lắc qua lắc lại trước mặt Đại Hoàng, liền đó ném ra ngoài ThủTĩnh Đường. Đại Hoàng sủa oang một tiếng lớn, tức thì nhảy xuống, bốn chân vọt ra khỏi ThủTĩnh Đường, mọi người nhất thời kinh ngạc, đều nhìn ra ngoài, chỉthấy Đại Hoàng bỗng nhiên đón tại nơi quảtáo rơi xuống, ngoạm lấy khi nó còn ởtrên không, rồi lập tức chạy trởvề, chồm lên bàn, miệng nhảra, quảtáo rơi trên mặt bàn, lăn long lóc.
Mọi người đều bật cười, Điền Bất Dịch hừmột tiếng.
Còn mỗi Tiểu Hôi cười "chi chi chi chi" liên tục, hiển nhiên gặp lại bạn cũlà con chó này, tâm tình thật tốt, đuôi khỉquấn lại, nhảy từtrên bàn xuống bờvai vạm vỡcủa Đại Hoàng, tay ôm chặt lấy thân của Đại Hoàng.
Đại Hoàng sủa oang oang oang không ngừng, ngẩng đầu ưỡn ngực phóng đi, chẳng biết một chó một khỉlại muốn đi đâu rong chơi nữa.