Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn cũng rời khỏi nơi đó, chốn hang ổbốc lên đầy mùi thịt thối rữa của thú yêu vốn không phải là nơi đểcon người ởlâu. Hai người họmiễn cưỡng kéo Dã Cẩu Đạo Nhân ra khỏi tổcủa thú yêu, đến một chỗthoáng đãng bên trong khu rừng.
Thân thểcủa Dã Cẩu đạo nhân vẫn còn âm ấm, chỉcó điều là đang từtừlạnh dần.
Chu Nhất Tiên chau mày, ngồi ởmột bên, lắc đầu thởdài, Tiểu Hoàn quỳ ởcạnh Dã Cẩu đạo nhân, khóc lóc nức nở.
Gió đêm vi vu, lay động cành cây ngọn cỏ, trong bóng tối, người áo đen thần bí đang chăm chú quan sát họ. Đối với y mà nói, ngoại trừđối với hai con thú yêu là còn có chút quan tâm, y nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi một cách dửng dưng, từđầu đến cuối chỉđứng trong bóng tối im lặng quan sát. Lúc này, ánh mắt của y nhìn từđầu đến chân Tiểu Hoàn nhưđểđánh giá, rồi sau đó lại chuyển sang người Chu Nhất Tiên.
Một hồi lâu sau, chỉnghe Chu Nhất Tiên thấp giọng nói: "Được rồi, Tiểu Hoàn, y...y cũng đã chết rồi, bây giờchúng ta phải kiếm chỗan táng cho y, đểy có thểyên tâm nhắm mắt!".
Tiểu Hoàn cảngười rúng động, tiếng khóc càng lớn hơn, đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Nhất Tiên, vừa khóc vừa nói: "Gia gia, người không nghĩra cách nào đểcứu ông ấy ư?".
Chu Nhất Tiên cười khổmột tiếng, nói: "Ta không phải là Diêm Vương ởcửu u, cũng không phải là thần tiên trên trời, làm sao mà biết được pháp thuật khởi tửhồi sanh chứ?".
Tiểu Hoàn nức nởnói: "Nhưng đạo trưởng là vì cứu chúng ta mà phải chết".
Chu Nhất Tiên thởdài một tiếng, ánh mắt nhìn xuống mặt của Dã Cẩu đạo nhân, gật gật đầu nói: "Nói chuyện trước đây, ta nhìn y không thuận mắt chút nào, không nghĩra được bên trong lòng y, lại có được chân tình chân chính nhưvậy. Ah, nhưng bây giờcó nói gì thì cũng đã muộn rồi. Tiểu Hoàn, nghe lời gia gia lần này đi, chúng ta phải an táng cho y thôi!".
Tiểu Hoàn ngồi yên bất động, chỉcó trên khuôn mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt, ướt đẫm cảlòng bàn tay của Dã Cẩu đạo nhân.
Trong bóng tối, ánh mắt của người áo đen lấp loáng, không có chút thương tiếc cảm thông nào. Trong mắt y, nhân tình thếgian chẳng khác nào nhưmột màn kịch, y chỉđứng bên ngoài lạnh lạnh lùng lùng quan sát.
Chu Nhất Tiên đứng dậy, tìm kiếm bốn phía, chỉcó điều tại chốn rừng núi hoang vu này, thật khó tìm được một thứgì có thểđào đất cho thuận tay. Cảmột lúc lâu sau, lão mới tìm được một thanh mộc côn, ra sức đào xuống đất mấy lần, cũng chỉđào được chút xíu đất, nếu dùng đểđào huyệt mai táng, có trời mới biết chừng nào mới hoàn thành được.
Chẳng lẽviệc an táng một người cho tốt cũng khó khăn nhưvậy sao?
Chu Nhất Tiên thởdài một tiếng rồi quăng cây côn qua một bên, trên gương mặt xuất hiện vẻtang thương. Thởdài một tiếng nữa, lão quay đầu lại, đột nhiên không khỏi chau mày. Chỉthấy Tiểu Hoàn không biết từlúc nào đã ngừng khóc, trên mặt vẫn còn vương lệ, nàng cũng tìm một khúc mộc côn, dọn dẹp xung quanh chỗnằm của Dã Cẩu đạo nhân, toàn bộlà khô đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Chu Nhất Tiên ban đầu tưởng là Tiểu Hoàn thấy việc đào huyệt khó khăn, nên định chỉdọn dẹp chỗnằm cho Dã Cẩu một cách đàng hoàng mà thôi, không ngờcàng nhìn càng thấy không đúng. Tiểu Hoàn quét dọn sạch sẽtrong một vòng tròn bán kính năm xích xung quanh thân thểcủa Dã Cẩu đạo nhân rồi tiện tay vứt bỏmộc côn, chầm chậm quay lại, sắc mặt mấy phần bi thương, nhưng cũng có mấy phần cương quyết.
Chu Nhất Tiên thấy nét mặt của Tiểu Hoàn có mấy phần kỳ lạ, liền bước tới hỏi: "Tiểu Hoàn, ngươi làm gì vậy?".
Tiểu Hoàn nhỏgiọng đáp: "Con phải cứu ông ấy!".
Nghe câu nói đó, Chu Nhất Tiên giật mình kinh hãi, hắc y nhân ởtrong bóng tối, toàn thân cũng run lên, mắt chăm chăm nhìn vào Tiểu Hoàn.
Chu Nhất Tiên ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?".
Giọng Tiểu Hoàn tuy nhỏnhẹnhưng vẫn rõ ràng minh bạch: "Con phải cứu ông ấy!".
Chu Nhất Tiên lắc đầu lo lắng nói: "Phải, Tiểu Hoàn, ta hiểu ý ngươi. Nhưng... nhưng ta muốn hỏi, ngươi định dùng cách nào đểcứu y?".
Tiểu Hoàn vừa dùng tay chỉnh lại thân hình của Dã Cẩu đạo nhân cho ngay ngắn, hai tay tạo thành một dáng điệu kỳ lạ, giơcao quá vai, một tay hướng lên trời, một tay nắm lại thành quyền, vừa trảlời: "Đạo trưởng vì cứu con mà chết, con... con không có gì mà không làm được cho ông ấy".
Chu Nhất Tiên trán nhăn tít lại, nhìn thấy Tiểu Hoàn kéo thẳng hai chân Dã Cẩu đạo nhân, đặt chân phải ởphía trước chân trái, sắc mặt trởnên khó coi, đột nhiên thất thanh la lên: "Ngươi điên rồi, Tiểu Hoàn, ngươi định dùng thu hồn thuật hay sao?".
Tiểu Hoàn im lặng một hồi lâu, rồi hạgiọng trảlời: "Gia gia, con chỉbiết một điều, có thể... có thể... cách này có thểcứu lại tính mệnh cho ông ấy".
"Nhảm nhí!". Chu Nhất Tiên lần đầu tiên trách mắng Tiểu Hoàn với sắc mặt và giọng nói cực kỳ nghiêm khắc "Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Cách thu hồn thuật tuy có tác dụng thu lại hồn phách, nhưng nó là pháp thuật bàng môn tảđạo, ẩn chứa nhiều hung hiểm khôn lường, quấy rầy hồn phách, là đại phạm vào cấm kỵcủa u minh quỷgiới, ngươi không muốn sống nữa sao? Hơn nữa, pháp thuật này chỉcó thểdùng cho người sống, vẫn còn hơi thở, tức là hồn phách vẫn còn ởtrong thân thể, chỉkhi đó mới thực hiện thành công, bây giờngười này đã chết rồi, ngươi làm sao mà có thểthực hiện được? Y đã đoạn khí từlâu, hồn phách cũng đã tán diệt rồi, cho dù ngươi có di thuật gì, có thểtìm kiếm hồn phách của y, nhưng làm sao ngươi có thểtìm được y giữa vô cùng vô tận quỷhồn ởnơi cửu u địa phủcơchứ?".
Trong bóng tối, cặp mắt của hắc y nhân đột nhiên sáng rực lên, tựa hồy đột nhiên phát hiện ra một điều gì đó kỳ lạkhông thểtưởng tượng nổi.
Tiểu Hoàn cặp mắt đỏngầu, vừa khóc vừa nói: "Gia gia, ông ấy... ông ấy vừa chết không lâu, có thểhồn phách vẫn còn lưu lại gần đây, có thểcòn gọi lại được. Chỉcần kiếm được nửa phần hồn phách, thực sựvẫn còn cứu tỉnh được".
Chu Nhất Tiên sắc mặt trắng bệch, sải bước đến bên Tiểu Hoàn, kéo nàng lại, trầm giọng nói: "Tiểu Hoàn, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đừng nên vọng tưởng nữa. Ta biết ngươi đang nghĩgì, hôm xưa ngươi vẫn cứlàm theo ý mình, thấy Kim Bình Nhi bịhồn phi phách tán, ngươi liền dùng pháp thuật đểcấp tốc thu hồn phách lại cho ả, nhưng ngươi nghe ta nói đây: lần đó và hiện nay không giống nhau. Ta nói thêm lần nữa, pháp thuật này chỉdùng được cho người còn sống mà thôi, hơn nữa đây là dịthuật quỷđạo, sẽlàm đại tổn âm đức, ngày trước ngươi bất quá chỉcứu Kim Bình Nhi một lần, dương thọcủa ngươi đã bịmất một năm. Nếu bây giờngươi lại mạo hiểm vô ích thêm lần nữa, thực hiện pháp thuật với người đã chết, thành công hay không chưa nói tới, trước tiên thì ngươi sẽtựhuỷđi căn cơđạo hạnh của mình, chỉsợcòn bịmất tới hai mươi năm dương thọ. Ngươi đã suy nghĩkỹchưa?".
Càng vềsau, Chu Nhất Tiên càng lên giọng, cuối cùng nói nhưquát. Tiểu Hoàn giật mình, nàng tuổi còn trẻ, nếu nói là không sợchết thì chỉlà nói càn, chỉthấy Dã Cẩu đạo nhân nằm trên mặt đất, không biết hồn phách đang ởchốn nào, tưởng tượng đến những hậu quảkhủng khiếp phải chịu đựng, bất giác hơi thởnhưngưng lại.
Tại đương trường, không khí cực kỳ căng thẳng. Một lúc sau, Chu Nhất Tiên nét mặt dịu lại, nhỏgiọng an ủi: "Tiểu Hoàn, mệnh do trời định, không ai có thểthay đổi được. Ông trời bắt Dã Cẩu hôm nay phải chết, chúng ta hãy an táng y cho đàng hoàng, vậy là đã hết sức mình rồi, có được không?".
Tiểu Hoàn sắc mặt thay đổi liên tục, dường nhưđang cốgắng khống chếbản thân, một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Gia gia, sốmệnh của ông ấy không phải do ông trời định đâu".
Chu Nhất Tiên nhìn sắc mặt của Tiểu Hoàn, trong lòng nặng trĩu, cười nhạt một tiếng, hỏi lại: "Cái gì?".
Tiểu Hoàn thởsâu một hơi, cương quyết nói: "Mệnh sốcủa đạo trưởng, là do chính ông ấy quyết định, ông ấy không màng đến bản thân mình, xông ra cứu con, do vậy mới bất hạnh mà chết đi. Nếu ông ấy lẳng lặng bỏđi, bây giờông ấy đã an thân vui sống ởmột nơi nào đó rồi". Người thiếu nữgương mặt tái xanh, tràn đầy chua xót, hạgiọng nói tiếp: "Ông ấy đã chết vì con, nếu không có ông ấy, chúng ta đã chết từsớm rồi, đâu còn ởđây mà bàn luận chuyện dương thọgì nữa?".
Nàng nhìn vềphía Chu Nhất Tiên, Chu Nhất Tiên không biết nghĩgì, không dám nhìn vào mặt nàng nữa.
"Gia gia, con phải cứu ông ấy. Pháp thuật này dù hung hiểm tới đâu, cũng có là gì khi so với những gì ông ấy đã phải đối diện đểcứu chúng ta?".
Nàng nói một lời nhưchém đinh chặt sắt.
Chu Nhất Tiên biết lòng nàng đã quyết, không thểlay chuyển được, chỉbiết ngửa mặt than trời. Người hắc y trong bóng tối, ánh mắt đột nhiên sáng rực, dán chặt vào người của Tiểu Hoàn.
Bên trong khu rừng, bây giờchính là lúc nửa đêm, âm khí đại thịnh.
Trong ánh sáng mờmờ, pháp thuật quỷdịđược từtừtriển khai.
Giọt máu đầu tiên ởvết cắt trên cổtay trắng nhưtuyết của Tiểu Hoàn, từtừnhỏxuống bên cạnh Dã Cẩu đạo nhân. Ngay lập tức, Tiểu Hoàn đi quanh người Dã Cẩu đạo nhân, dùng máu của chính mình nhỏxung quanh thân thểcủa y, những giọt máu nhỏtrên mặt đất từtừhình thành một đồán quái dị.
Trong khu rừng già, trong lúc đồán bằng máu tươi đang dần dần thành hình, bắt đầu có tiếng quỷkhốc truyền lại. Chu Nhất Tiên đứng một bên quan sát, khoé mắt giật giật. Hắc y nhân đứng trong bóng tối quan sát, đột nhiên chau mày.
Cảnh tượng này, phảng phất y đã nhìn thấy một lần ởđâu rồi!
Đại vu sư...
Hắc y nhân không tựchủđược, cảngười run lên!
Việc bốtrí huyết trận của Tiểu Hoàn bây giờ, tương tựnhưlúc trước Đại vu sưbốtrận cứu Bích Dao tại HồKỳ Sơn. Sau khi Tiểu Hoàn đã đi xong một vòng, pháp trận thành hình, hắc y nhân nhìn kỹlại, thì thấy pháp trận của Tiểu Hoàn so với của Đại vu sưngày đó có chút khác biệt. Không nói gì khác, chỉquy mô pháp trận cũng đã nhỏhơn nhiều, có thểdo cảhai đều dùng máu làm phương tiện, nhưng bây giờTiểu Hoàn tựcắt tay lấy máu, tựnhiên không thểgiống Đại vu sưlúc trước dùng máu của người khác.
Có thểcũng vì lý do này, pháp trận do Tiểu Hoàn bày ra, đường nét so với Đại vu sưngày đó đơn giản hơn nhiều, nhưng ngay cảnhưvậy, sau khi hoàn thành, Tiểu Hoàn đã mệt không đứng vững, sắc mặt trởnên trắng bệch.
Chu Nhất Tiên không nói tiếng nào, dùng tay đỡlấy Tiểu Hoàn. Tiểu Hoàn toàn thân hưnhược, quay đầu lại nhìn lão cười nhẹ, sau đó từtừđi lại pháp trận, dừng lại trước mặt Dã Cẩu đạo nhân khoảng ba xích, rồi ngồi xuống xếp bằng.
Khu rừng già âm u, đột nhiên một tiếng quỷkhiếu vang lên giữa không trung, ngay lập tức cảkhu rừng vang lên tiếng gào rú liên tục, âm khí bay lên cuộn thành vòng tròn trên mặt đất. Từng trận âm phong từbốn phương tám hướng thổi tới, cây cối xung quanh không ngừng lay động, dưới bóng cây, tưởng nhưcó vô sốcặp mắt lạnh băng đang chăm chú quan sát.
Tiểu Hoàn sắc mặt cung kính, từtừnhắm mắt, hai cánh tay trắng muốt chắp lại trước ngực, miệng lầm rầm đọc thần bí chú. Một lát sau, nàng vươn một cánh tay trước ngực ra, nhẹnhàng hạxuống, đặt vào trung tâm của đồán bằng máu tươi.
Lúc này đồán bằng máu tươi chung quanh Dã Cẩu đạo nhân đột nhiên phát sáng, toàn bộmáu tươi nhưsống lại, bắt đầu lưu chuyển bên trong đồán. Cũng trong lúc đó, trên khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Hoàn chợt có vài phần hắc khí quỷdị.
Âm phong càng lúc càng mạnh, bóng đen hắc ám bao trùm toàn bộkhu rừng, chỉcó pháp trận đang luân chuyển là chiếu sáng. Máu tươi lưu chuyển không ngừng, tưởng nhưlà thức ăn cao lương mỹvị, hấp dẫn lôi cuốn vô sốu hồn.
Thần sắc của Chu Nhất Tiên càng lúc lo lắng, lão biết Thu hồn kỳ thuật vô cùng hung hiểm, chỉnghĩđến chuyện một người bình thường đi xuống âm ty địa phủđểđoạt lại hồn phách là nguy hiểm biết chừng nào. Bất quá tu hành của Tiểu Hoàn còn yếu, chỉcó thểthực hiện pháp thuật trong phạm vi của khu rừng, phạm vi ảnh hưởng không lớn, tưởng chưa thểkinh động đến minh giới hộpháp có quỷlực cao cường, nhưng nếu nhất thời không chú ý kinh động đến họ, hậu quảsẽkhông thểtưởng tượng được.
Nhìn bây giờmà nói, tựa hồchẳng khạc gì pháp trận ngày trước, Tiểu Hoàn không lộra cảm giác gì, chỉthấy hắc khí bao phủtrên mặt nàng càng lúc càng nặng nề, thân hình bắt đầu run nhẹ. Phải biết rằng lần này thi hành pháp thuật, không giống nhưlần năm xưa nàng cứu Kim Bình Nhi, Kim Bình Nhi lúc đó hồn phách vẫn chưa tan đi, có thểdựa vào đó đểthu hồi tàn dưhồn phách đã thất lạc, dễdàng hơn nhiều. Cũng nhưĐại vu sựngày đó ởHồKỳ Sơn cứu Bích Dao, tuy trận pháp lớn hơn bây giờ, nhưng thật ra đa phần dựa vào kỳ bảo Hợp Hoan Linh đã nhiếp lấy hồn phách của Bích Dao, dựa vào di thuật đi khắp cửu u địa phủ, thu hồi tàn dưhồn phách còn lai. Nhưng cũng chính bởi vì vậy, Đại vu sưvốn đã nhưđèn cạn dầu, lại thêm vì kinh động đến minh giới hộpháp, bịminh giới quỷlực tấn công trởlại, cuối cùng cũng vong mạng.
Lần này Tiểu Hoàn vốn dĩđạo hạnh còn thô thiển, cùng lúc cốgắng sửdụng kỳ thuật quỷdịthâm sâu nhất của QuỷĐạo, lại thiếu đi hồn phách quan trọng nhất, đành phải khó khăn tìm kiếm hồn phách của Dã Cẩu giữa vô sốdu hồn trong khu rừng, thật là vô cùng hung hiểm, người thường không thểtưởng tượng ra được.
Hai con thú yêu ởđây không biết đã hại chết bao nhiêu mạng người, không biết có bao nhiêu oan hồn đang lảng vảng quanh đây, không vãng sanh được. Nhân lúc Tiểu Hoàn bốtrí trận thế, bất cứhồn phách nào cũng có thểnhập vào thân người sống, làm sao mà bọn u hồn này lại không trởnên mừng rỡđiên cuồng kia chứ?
Lúc này, phong vân biến sắc, vô sốđạo hắc khí thoáng ẩn thoáng hiện tranh nhau xông tới Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn vẻmặt càng lúc càng thống khổ, sắc mặt dường nhưhoàn toàn bịhắc khí bao bọc.
Nhìn dáng vẻkhổsởnhưvậy, chỉsợTiểu Hoàn không thểchịu đựng thêm được nữa, nhưng cũng không hiểu sao, Tiểu Hoàn thuỷchung không hềđầu hàng, bất kểbao nhiêu oan hồn quỷkhí đang điên cuồng xoay quanh mình, hoặc la hét gầm rú, hoặc khóc lóc van xin, hoặc hung hãn đe doạ, hàng hàng lớp lớp, vô sốtình cảm thống khổtuyệt vọng của nhân thế, tất cảnhưđang đâm vào đầu óc của Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn không ngờvẫn cắn răng chịu đựng, trong người vẫn duy trì một điểm linh lực, ra sức tìm kiếm trong biển oan hồn vô cùng vô tận.
Nếu lần này thất bại, chỉsợsẽkhông còn cơhội thứhai.
Chu Nhất Tiên kinh hãi, trán ướt đẫm mồhôi, nhưng không dám làm kinh động Tiểu Hoàn, chỉbiết đi qua đi lại, than vắn thởdài. Hắc y nhân bên trong bóng tối, mặc dù chung quanh quỷkhí dày đặc, y tựa hồnhưchẳng hềquan tâm. Tuy vậy, quỷkhí dường nhưlà sợhãi y, không dám đến gần. Lúc này ánh mắt của hắc y nhân ngừng lại trên người Tiểu Hoàn, không dừng được phải gật gật đầu, một lúc sau, lẩm bẩm khẽnói một mình: "Bằng cách nào, mà một thiếu nữtrẻtuổi lại có được năng khiếu bẩm sinh vềQuỷĐạo nhưvậy...trong tình huống này, không ngờvẫn còn chịu đựng được, Nếu có minh sưvềquỷđạo chỉđiểm, thì thành tựu của ả...".
Nói đến đây, thanh âm bỗng xuất hiện vài phần do dự.
Lúc này, trên gương mặt Tiểu Hoàn tràn đầy hắc khí đột nhiên xuất hiện một phần vui mừng. Hữu thủđang nhúng trong vũng máu bên trong pháp trận đột nhiên giơlên, rồi nhanh chóng hạxuống, nắm chặt lấy hữu thủcủa Dã Cẩu đạo nhân. Sau đó, nàng lại giơtảthủtừvũng máu lên nhưtrước, nhưng ngay lúc vừa đưa tay lên cao, đột nhiên, quỷhồn khắp nơi cùng lúc rú to lên, dường nhưkhông thểkhống chếđược sựcuồng nộtrong lòng, quỷkhí dày đặc nhưthiết, trong giây phút biến thành một cái lồng to, chụp lấy thân hình của Tiểu Hoàn.
Bên ngoài pháp trận, trong vòng ba trượng, cây cối toàn bộbịhéo úa, dường nhưkhông chịu nổi vô sốlệkhí hung ác.
Chu Nhất Tiên đại kinh thất sắc, nhưng không làm gì được, chỉthấy Tiểu Hoàn mởmiệng thởhồng hộc, ba lần bốn lượt định dùng tảthủkéo lấy tảthủcủa Dã Cẩu đạo nhân, nhưng vô sốhắc khí dày đặc vây chặt lấy nàng, tiếng quỷreo hò liên tục, âm phong thổi ào ào, tưởng nhưđang cốgắng ngăn trởnàng đặt tay xuống. Sắc mặt Tiểu Hoàng càng lúc càng khó côi, toàn thân run rẩy, máu liên tục rỉra từkhoé miệng.
Nhìn thấy pháp trận biến chuyển, có thểdẫn đến chuyện ngọc đá đều nát, Chu Nhất Tiên cực kỳ hoảng hốt, không cốkỵgì nữa định kéo Tiểu Hoàn ly khai pháp trận, không cần biết hậu quảnhưthếnào, chỉcần càng rời xa bọn quỷhồn này thì càng tốt. Nhưng không ngờthân hình lão vừa động, đột nhiên xuất hiện một bóng hắc ảnh ngay trước mặt. Chu Nhất Tiên trong lòng kinh hãi, trong lúc này, hắc y nhân trông chẳng khác gì bọn quỷhồn ởxung quanh.
Chỉnghe hắc y nhân giọng khàn khàn, lạnh lẽo nói: "Nếu ngươi muốn giữmạng của cháu gái ngươi, ngươi tốt nhất là không nên cửđộng".
Dứt lời, hắc ảnh loáng lên, hắc y nhân đã xuất hiện phía trước Tiểu Hoàn và pháp trận kỳ dị, nói thì dài dòng, nhưng chỉthấy tay của y không ngớt huy động, trong tay cầm vật gì đó màu đen, "soạt soạt soạt" cắm vào mặt đất ởxung quanh pháp trận.
Những vật này có màu ngăm đen, giống thiết nhưng không phải là thiết, không biết gọi tên là gì, nhưng ngay khi được cắm xung quanh pháp trận, máu tươi trong pháp trận không còn bịngoại lực bên ngoài ảnh hưởng nữa, liền chảy với tốc độc cực nhanh, không ngừng sôi sục. Phía trên pháp trận nổi lên một vầng sáng màu đỏ, bao phủquanh lấy toàn thân Tiểu Hoàn.
Ánh hồng quang này tựa hồnhưđối với bọn u hồn quỷquái xung quanh đặc biệt hữu dụng, ngay lập tức, u hồn lũlượt thối lui, dưới vòng tròn hồng quang, sắc mặt của Tiểu Hoàn nhanh chóng khôi phục nhưthường, tảthủởtrên không lập tức hạxuống, nắm chặt lấy tảthủcủa Dã Cẩu đạo nhân.
Ngay lúc Tiểu Hoàn nắm lấy tay của Dã Cẩu, chỉnghe một âm thanh cực kỳ bạo liệt, đám hồm quang theo lòng bàn tay của Dã Cẩu đạo nhân, nhanh nhưchớp chui vào người y, tràn ra khắp toàn thân của Dã Cẩu, ngay sau đó, toàn thân của Dã Cẩu đạo nhân loé sáng lên trong giây lát, rồi lại trởlại bình thường.
Lúc này, Tiểu Hoàn cốgằng mởmắt, ráng nhìn vềphía trước mặt, đột nhiên thấy Dã Cẩu đạo nhân bắt đầu thởra chầm chậm.
Tiểu Hoàn đại hỉ, tinh thần hồi phục, bỗng đột nhiên trước mắt tối om, người ngã lăn ra đất, ngất xỉu!