Phía trước cánh rừng rộng mà QuỷLệvà Kim Bình Nhi vừa mới đi qua, lúc này đang có hơn 10 người đang đứng, toàn là tinh anh đệtửcủa Phần Hương Cốc do Lý Tuân dẫn đầu, trong đó chỉcó 2 người ngoài, đó chính là Lục Tuyết Kỳ và Tăng ThưThưcủa Thanh Vân Môn, còn Văn Mẫn thì lại không thấy bóng dáng.
Trong đoàn người này, có rất nhiều người đã tỏvẻmệt mỏi, hiển nhiên tuy là người tu đạo, song việc tiến vào vùng đất hung hiểm nhưThập Vạn Đại Sơn này đối với họcũng không phải là một chuyện dễdàng gì. Chỉcó Lý Tuân, Lục Tuyết Kỳ, Tăng ThưThưmấy người là đạo hạnh cao thâm, sắc mặt vẫn nhưthường.
Chỉlà lúc này nhìn cánh rừng kỳ dịâm u trước mặt, không ai có thểvui vẻnổi.
Phía trên cánh rừng này, độc vụchướng khí bốc lên mù mịt, mà phạm vi lại rất rộng lớn, hiển nhiên là không thểngựphong vượt qua, thêm vào đó là Lý Tuân đã nói rất rõ là theo truyền thuyết của Nam Cương tộc dân, sào huyệt của yêu thú chính là Sân Ma CổĐộng ởphía sau cánh rừng này.
Khu rừng này, xem ra tuyệt đối không thểxem thường.
Thiên Gia thần kiếm phát ra những luồng sáng lam sắc nhàn nhạt, chiếu rọi thân ảnh lãnh ngạo cô tịch nhưtuyết của Lục Tuyết Kỳ. Văn Mẫn không có ởđây, nàng chẳng những không nói chuyện với Lý Tuân và các đệtửPhần Hương Cốc mà ngay cảđồng môn sưđệTăng ThưThưnàng cũng rất ít đểý tới.
Trên đường đi, cùng sơn ác thủy, độc xà mãnh thú, những thứkhiến người ta phải kinh hồn bạt vía ấy đối với nàng mà nói chỉbất quá là những thứkhông đáng đểmắt hoặc là vong hồn dưới kiếm mà thôi. Không ai biết được trong nội tâm của nàng đang nghĩnhững gì.
Lý Tuân không biết, Tăng ThưThưcũng không biết, lúc này Lý Tuân đằng hắng một tiếng với Tăng ThưThư, thấp giọng hỏi "Tăng sưhuynh, huynh có biết tại sao Lục sưmuội cảngày trầm mặc không nói gì không? Nàng ấy đang nghĩgì?"
Tăng ThưThưngẩn người, cười khổđáp: "Lý sưhuynh, ta thấy huynh hỏi lầm người rồi".
Lý Tuân trốmắt nhìn y, hồi lâu sau mới lắc đầu, cười khổkhông nói gì nữa.
Lúc này chứng nhân đều đã mệt nhọc cảngày, có lẽđịnh nghỉngơi một buổi trước khi vào khu rừng tối. Lục Tuyết Kỳ đơn độc đứng một mình trên một tảng đá, dõi mắt nhìn vềphía xa xa. Sau lưng nàng lúc nào cũng có một vài ánh mắt hữu ý hay vô ý bịthân hình diễm lệcủa nàng thu hút.
Lý Tuân đứng bên cạnh Tăng ThưThư, trầm ngâm một hồi rồi nghiêm giọng hỏi "Tăng sưhuynh, chúng ta mời Lục sưmuội ra đây thương lượng xem tiếp theo sẽhành động nhưthếnào, nhưthếcó được không?".
Tăng ThưThưgật đầu trảlời: "Nhưthếcũng phải".
Nói đoạn liền quay người bước tới gần Lục Tuyết Kỳ, thấp giọng nói một hai câu. Lục Tuyết Kỳ mặt không biểu tình, nghe Tăng ThưThưnói xong liền liếc vềphía Lý Tuân một cái. Lý Tuân cảm thấy ngượng ngùng, chỉcười khan một tiếng.
Cuối cùng Lục Tuyết Kỳ cũng cùng với Tăng ThưThưbước lại bên cạnh Lý Tuân. Chỉthấy họLý đằng hắng một tiếng nói: "Là nhưvầy, hai vị, sau khi đi qua cánh rừng này, chúng ta sẽđến rất gần sào huyệt của yêu thú, chúng ta..."
"Lý sưhuynh", đột nhiên Lục Tuyết Kỳ lên tiếng ngắt lời y.
Lý Tuân ngây người, từkhi vào Thập Vạn Đại Sơn tới nay, đây có thểxem là lần đầu tiên Lục Tuyết Kỳ chủđộng nói chuyện với y, bèn ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì".
Lục Tuyết Kỳ nhìn y, hai mắt lấp loáng nhưphát sáng: "Mấy ngày nay tôi có một chuyện không thểnào hiểu được, muốn được thỉnh giáo Lý sưhuynh".
Lý Tuân khẽgật đầu nói: "Xin Lục sưmuội cứnói".
Lục Tuyết Kỳ nhưchẳng hềđểý đến sựkhách khí của Lý Tuân, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưbăng tuyết: "Mấy ngày trước, chúng tôi nghe được tin tức ởPhần Hương Cốc đều nói rằng Thập Vạn Đại Sơn là nơi hung hiểm ác địa, ngay cảcác vịcũng rất ít vào đây, nhưng không hiểu sao lần này Lý sưhuynh lại hết sức thông thuộc khu này, lẽnào trước đây huynh đã tới đây rồi? Còn nữa, tông tích Thần Thú bí mật nhưvậy, sào huyệt của hắn lại càng không cần phải nói, tại sao Phần Hương Cốc lại biết được tin tức này?"
Lý Tuân thần sắc bất biến, dường nhưđã liệu định trước Lúc Tuyết Kỳ sẽhỏi thếnày, chỉmỉm cười nói: "Sưmuội, ta sớm đã nói với mọi người rồi, trước đây đúng là Phần Hương Cốc chúng ta rất ít chú ý đến Thập Vạn Đại Sơn, nhưng từsau hạo kiếp yêu thú, chúng ta đương nhiên phải chú ý đến nơi này. Còn vềsào huyệt của yêu thú, cũng là do chúng ta phải hi sinh không ít tinh anh đệtửtruy theo lũyêu thú tàn dưmới lần ra được".
Tăng ThưThưvà Lục Tuyết Kỳ chau mày nhìn nhau, hiển nhiên là đều không tin những điều Lý Tuân vừa nói. Nhưng thấy y nói với vẻhùng hồn hào sảng nhưvậy cũng không tiện phản bác, chỉđành trầm mặc không nói.
Lý Tuân mỉm cười, nhìn hai người nói tiếp: "Nói tới đây, ta lại nhớra một chuyện, tại sao vịVăn Mẫn sưtỷcủa quí phái lại đột nhiên quay vềThanh Vân Sơn vậy?"
Tăng ThưThưngẩn người, không khỏi liếc mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, sau đó mỉm cười nói: "Chuyện này không phải chúng ta cũng đã nói với Lý sưhuynh rồi sao, Văn Mẫn sưtỷtrước lúc đi thì đột nhiên có chuyện, thếnên mới phải trởvềngay lập tức".
Lục Tuyết Kỳ đứng bên cúi đầu không nói gì. Văn Mẫn vì sao phải trởvềThanh Vân Sơn thì ngay cảTăng ThưThưcũng không biết được. Kỳ thực thì xét cho cùng, tựnhiên cũng là vì hôm ấy ởSơn Hà Điện trong Phần Hương Cốc, Vân Dịch Lam đột nhiên nói ra một câu quan hệđến Tru Tiên Kiếm mà ra cả.
Tăng ThưThưkhông biết chuyện này, chỉcười cười cho là chuyện đùa rồi quên đi luôn. Nhưng sau khi Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn thương lượng, thì cảm thấy chuyện này không phải tầm thường, sau khi suy nghĩ, cuối cùng quyết định đểVăn Mẫn trởvềThanh Vân Sơn bẩm báo sựtình cho các vịsưtrưởng đểcòn kịp thời ứng biến. Dù sao thì Tru Tiên Kiếm đối với Thanh Vân môn, đối với thiên hạchính đạo có ý nghĩa quá lớn, còn thái độdáng vẻcủa vịcốc chủVân Dịch Lam này cũng dường nhưcó chút kỳ lạ, khiến người ta không khỏi bất an.
Có điều chuyện Thú Thần này cũng vô cùng quan trọng không thểbỏqua, thếnên sau khi thương lượng, Văn Mẫn trởvềThanh Vân sơn, Lục Tuyết Kỳ và Tăng ThưThưvẫn lưu lại, có điều trong lòng hai người, Phần Hương Cốc lúc này dường nhưcó điều gì rất cổquái.
Lúc này Lý Tuân đã cùng Tăng ThưThưthương lượng rất lâu, kểhết những chuyện cần phải chú ý cho hai người nghe. Tăng ThưThưlần đầu tiên nghe được nhiều chuyện thú vịnhưvậy, không khỏi đại khai nhãn giới, gật đầu lia lịa, không ngừng hỏi han Lý Tuân.
Lục Tuyết Kỳ đứng bên nghe, không hiểu vì sao lại thầm cảm thấy chán ghét, liền quay người đi ra chỗkhác, ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa xa, ngắm nhìn dãy núi kéo dài bất tận.
Không ai biết được phía trước đang có gì chờđợi bọn họ.
* * * * * *
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.
Buổi sáng sớm, trời mới chỉtờmờsáng, các đệtửĐại Trúc Phong còn chưa thức giấc, từtrong ThủTĩnh Đường vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, một lúc sau thì thấy Điền Bất Dịch bước ra, trên người vận một bộquần áo hết sức chỉnh tề, khác hẳn với bình thường.
Chỉthấy hai mày lão nhíu chặt, nhìn có vẻtâm sựtrùng trùng. Tô Nhưbước đi sau lưng lão, nhìn dáng vẻhai phu phụhọ, cũng không biết là dậy sớm hay là cảđêm không ngủnữa.
Tô Nhưlúc này thần sắc ưu tư, bước ra khỏi ThủTĩnh Đường, đưa mắt nhìn phòng của các đệtửmột lượt, thấy vẫn yên tĩnh thì mới thấp giọng nói: "Bất Dịch, tôi vẫn cảm thấy làm vậy có điều gì không ổn, chi bằng chúng ta thương nghịlại xem".
Sắc mặt Điền Bất Dịch lạnh lùng nhưnước, hai hàng lông mày vẫn không giãn ra được chút nào: "Chuyện này đã không thểhoãn được nữa rồi. Từhôm chúng ta ởTổSưTừĐường trởvề, mấy ngày nay tình hình Đạo Huyền sưhuynh càng lúc càng kém, ngày hôm qua trên Thông Thiên Phong còn có tin đồn ông ấy động thủcảvới Phạm trưởng lão và Tiêu Dật Tài nữa".
Tô Nhưngẩn người nói: "Cái gì, chưởng môn sưhuynh động thủvới người ta? Hai người bọn họsao lại làm chưởng môn tức giận? Họcó thọthương hay không?"
Điền Bất Dịch hừnhẹmột tiếng: "Bọn họcó thểlàm được gì chứ? Tựnhiên là do thấy Đạo Huyền sưhuynh hành vi cổquái nên mới lên tiếng khuyên ngăn, nghe nói lúc đầu Đạo Huyền sưhuynh cũng ngồi xuống nói chuyện tửtếvới họ, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên phát nộ, một chưởng đánh ra làm Phạm sưhuynh trọng thương, cũng may tên tiểu tửTiêu Dật Tài đó là người cơcảnh, lập tức cõng Phạm sưhuynh chạy đi, thếnên mới không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra".
Tô Nhưthần người, nhíu mày hỏi: "Tiêu Dật Tài không sao chứ?".
Điền Bất Dịch chắp tay sau lưng, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Hắn là kẻthông minh, hơn nữa đã ởbên Đạo Huyền sưhuynh nhiều năm, ít nhiều thì cũng hiểu vềông ấy hơn chúng ta một chút. Có lẽquá nữa là do đã phát hiện tình hình không đúng, thếnên mới nắm được tiên cơ, mới may mắn mà thoát được. Có điều, cũng may là hắn cơcảnh, mới có thểcứu được Phạm sưhuynh ra ngoài trịthương, bằng không thì hậu quảkhó mà lường trước được".
Tô Nhưim lặng, sắc mặt biến đổi không ngừng, hồi lâu sau mới nói: "Ông ấy, ông ấy đã biến thành nhưvậy, tại sao ông còn muốn đi gặp nữa?".
Điền Bất Dịch hít sâu một hơi nói: "Người ta không biết thì thôi, lẽnào bà cũng không hiểu tại sao ta phải đi gặp ông ấy hay sao?".
Tô Nhưthấp giọng nói: "Nhưng, ông ấy... chưởng môn sưhuynh giờnày đã tâm ma nhập thể, không ai biết ông ấy sẽlàm ra những chuyện gì, hơn nữa đạo hành của chưởng môn cao thâm vô lượng, lần này ông mạo hiểm đến đó, tôi chỉsợ, chỉsợ..."
Nói tới đây, thanh âm của Tô Nhưcàng lúc càng nhỏlai, cuối cùng thì vô cùng khó nghe, hiển nhiên là chính bản thân bà cũng không muốn nói ra cửa miệng.
Điền Bất Dịch thởdài một tiếng, quay lại nhìn Tô Như, đưa tay ra nắm lấy tay Tô Như, nhẹnhàng nói: "Cảkiếp này chỉcó hai vợchồng, tôi đương nhiên biết bà đang lo lắng điều gì. Có tấm lòng này của bà thì dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không đểý...".
Tô Nhưnhíu mày, hừnhẹngắt lời: "Ông nói lung tung gì đấy?".
Điền Bất Dịch khẽgật đầu, trầm mặc không nói gì: "Bà cũng biết rồi đó. Bí mật của Tru Tiên cổkiểm vốn là điều cơmật tối cao của Thanh Vân Môn chúng ta, chỉcó một mình chưởng giáo chân nhân biết được. Chỉlà trong trận chiến Man Hoang năm đó, ta, Tăng Thúc Thường và mấy người nữa cùng với Vạn sưhuynh quyết chiến Vạn Lý Hoàng Sa, do cơduyên xảo hợp nên mới biết được bí mật này. Vềsau mấy người chúng ta đều phải ởtrong TổSưTừĐường thềđộc rằng cảđời này tuyệt đối không được tiết lộra ngoài".
Tô Nhưthởdài: "Tại sao đột nhiên ông lại nhắc tới chuyện này? Năm đó tôi cũng có mặt ởđó, cũng thềđộc nhưông, làm sao mà không nhớchứ?".
Điền Bất Dịch nghiêm mặt nói: "Từkhi Thanh Diệp Tổsưlưu lại văn bia cảnh cáo, tổsưcác đời trước không ai là không nhiều lần nhắc nhở, Tru Tiên cổkiếm không thểdùng bừa. Trên văn bia của Thanh Diệp tổsưcũng ghi rất rõ ràng, trong Tru Tiên cổkiếm có hung khí vô thượng, người sửkiếm tâm trí không kiên định, căn cơkhông ổn cố, ắt sẽnhập vào ma đạo. Giờđây Đạo Huyền sưhuynh phát sinh nhiều dịtượng nhưvậy, ta chỉe rằng lời của TổSưđã ứng nghiệm".
Tô Nhưcúi đầu, im lặng không nói gì.
Điền Bất Dịch ngẩng đầu nhìn trời, xa xa sau áng mây mù, bóng Thông Thiên Phong ẩn ẩn hiện hiện giữa làn mây.
"Nhiều năm nay, Đạo Huyền sưhuynh lao tâm khổtứvì bản môn, làm cho Thanh Vân Môn của chúng ta ngày một hưng vượng, đến nay đã có thểngạo thịthiên hạ, lãnh tụchính đạo quần hùng". Thanh âm của Điền Bất Dịch đột nhiên lại có vài phần cảm khái, "Tôi cũng đã nghĩrất kỹrồi, năm xưa dù là Vạn sưhuynh ngồi vào vịtrí chưởng môn, chỉsợvịtất đã tốt hơn Đạo Huyền sưhuynh bây giờ".
Thân hình Tô Nhưkhẽrun lên, thấp giọng nói: "Bất Dịch...".
Chỉlà những lời phía sau, bà nhưmuốn nói mà lại không thểnói ra.
Điền Bất Dịch chắp tay sau lưng, trên mặt lộvẻthất vọng nói: "Rất nhiều năm nay, ta tuy vẫn âm thầm cung phụng linh vịcủa Vạn sưhuynh, nhưng đối với Đạo Huyền sưhuynh, ta lúc nào cũng bội phục, tuy rằng bình thường chúng ta có hơi khắc khẩu, nhưng hành vi xửsựcủa ông ấy, ta trước nay không hềcó ý kiến, dù là mười năm trước ông ấy có dùng Tru Tiên kiếm bức lão Thất phải...".
"Bất Dịch, đừng nói nữa!", Tô Nhưđột nhiên quát lên, không biết vì sao, hai mắt bà chợt đỏlựng lên.
Cơthịt trên mặt Điền Bất Dịch giật giật, miễn cưỡng nởmột nụcười gượng gạo, nhưng thoáng nhìn cũng biết chẳng có chút tiếu ý nào, chỉcó đau lòng mà thôi. "Trên đời này người hiểu tôi nhất chỉcó bà mà thôi. Trận chiến mười năm trước, tôi, tôi...". Lão thởdài một tiếng, "ta thật không nỡ... lão Thất! Trong đám đệtử, tên tiểu tửđó là thuận mắt nhất, nhưng cuối cùng vẫn... ôi...".
Cùng với tiếng thởdài, hai người đều không nói gì nữa, một hồi lâu sau đó Điền Bất Dịch mới cười khổmột tiếng: "Sau chuyện đó, trong lòng tôi cũng vô cùng bất mãn với Đạo Huyền sưhuynh. Lão Thất là do tôi nuôi lớn cảmười năm, lẽnào tôi không biết hắn là người thếnào? Có chuyện gì thì cũng là do tôi dạy hắn, nói không chừng còn có thểcó cơhội cho hắn thay đổi. Nhưng một kiếm kia chém xuống, hắc hắc...Lão Thất thì không sao, nhưng lại hại chết một Bích Dao. Một kiếm ấy thật tốt, lão Thất phản thì đã phản rồi, với tính tình quật cường của hắn, chỉe cảđời này, cảkiếp này cũng không thểvãn hồi".
"... thếnhưng mấy năm nay, mỗi lần ta phản tỉnh, nghĩlại chuyện này, tựhỏi nếu nhưta ởvịtrí của Đạo Huyền sưhuynh, một kiếm ấy ta có trảm xuống hay không?".
Tô Nhưchăm chú nhìn trượng phu, không nói tiếng nào, chỉnhẹnhàng nắm lấy tay lão, vuốt nhẹlên mu bàn tay nhưmuốn an ủi.
Điền Bất Dịch cười buồn, nhìn Tô Nhưnói: "Nếu đổi lại là ta, chỉe ta cũng sẽchém ra một kiếm ấy".
Tô Nhưgiống nhưđã biết trước đáp án, cúi đầu im lặng.
Điền Bất Dịch cũng trầm mặc hồi lâu, dõi mắt nhìn vềphía Thông Thiên Phong xa xa.
Một hồi sau, Tô Nhưchợt lên tiếng: "Nếu tâm ý ông đã quyết, hay là đểtôi cùng đi với ông?".
Điền Bất Dịch lắc đầu nói: "Bà không đi thì hơn, người càng nhiều lại càng khó nói chuyện. Đạo Huyền sưhuynh biến thành nhưvậy cũng đều là vì thiên hạchúng sinh và Thanh Vân Môn này, tôi không biết thì thôi, nhưng đã biết bí mật này thì tuyệt đối không thểtọa thịbàng quan được, thếnào cũng phải đi xem có thểcứu vãn được không. Chỉhi vọng Đạo Huyền sưhuynh đạo hành thâm hậu, có thểtỉnh ngộtrước bờvực, bằng không...".
Lão nói tới đây thì thanh âm trởnên nhỏnhưtiếng muỗi vo ve.
Tô Nhưnhìn lão, đột nhiên mỉm cười, vẻlo âu sầu muộn trên mặt dường nhưđã biến mất, thay vào đó là một sựôn nhu vô hạn: "Được rồi, ông đừng nói nữa.".
Điền Bất Dịch đã ởbên bà ta nhiều năm, tâm ý đã sớm tương thông, lúc này lão chăm chú nhìn Tô Như, cuối cùng thì cũng không lên tiếng nói gì, chỉkhẽgật đầu, rồi chậm rãi quay người, trong ống tay áo bắt đầu lấp loáng ánh sáng đỏrực.
Mắt thấy Điền Bất Dịch sắp dùng Xích Diễm bay đi, Tô Nhưđột nhiên gọi một tiếng: "Bất Dịch...". Thanh âm tuy không cao, nhưng bao nhiêu tình cảm đều tích tụtrong hai tiếng ấy.
Điền Bất Dịch quay đầu lại nhìn thê tử, chỉthấy Tô Nhưvẫn có vẻkhông nỡ, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Hồi lâu sau, Điền Bất Dịch đột nhiên nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy tay, hai môi khẽgiật giật nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, quay người phóng ra Xích Diễm tiên kiếm, đằng không lao vút đi.
Ánh sáng đỏcủa Xích Diễm rạch ngang bầu trời, phi thẳng vào giữa màn mây mù.
Chỉcòn lại một mình Tô Nhưđứng thẫn thờnhìn vềphía chân trời, không biết đã đứng bao lâu, cũng không biết từlúc nào trên mái tóc của bà đã điểm mấy giọt sương sớm, long lanh nhưnhững hạt trân châu bảo ngọc.