Trên mặt đất hoang dã, phóng mắt ra xung quanh, có thểthấy địa thếchỗnày cũng tương đối bằng phẳng, trừhướng bắc, xa xa có toà Thanh Vân Sơn nguy nga cao vót toạlạc, còn các hướng khác chỉhãn hữu đôi chỗcó những đồi nhỏ. Khắp nơi cây cối chen nhau mọc, cây lớn, cây nhỏtrải dài trên mặt đất hoang dã, xung quanh nghĩa trang cũng có vài cây to mọc.
Lúc này là lúc trời tối nhất, mấy lớp lớp dày đặc che phủbầu trời, che kín cảánh trăng, chỉrìa cạnh mới thấy lấp loé ánh sáng mờcủa một vài ngôi sao nhỏ, chiếu xuống vùng đất hoang lương này. Gió đêm muộn thổi qua, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng luớt qua các ngọn cây, làm cành lá lay động, bóng cây lập loè, phát ra những tiếng kêu xào xạc thê lương, dội vào tai, thổi qua người, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát.
Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn, Dã Cẩu đạo nhân ba người đứng lặng im ởđó, chú mục vào nhìn con người thần bí kia. Chu Nhất Tiên đã phát hiện ra người này được một lúc. Người đó tựa hồgiống nhưmột cương thi, động một cái rồi bất động đứng ởđó, án ngay tại chỗcái cổng đổnát, làm bọn Chu Nhất Tiên ba người không thểthoát ra được.
Tiểu Hoàn định thần rồi hạthấp giọng, thì thầm với Chú Nhất Tiên: "Gia gia, ông nhìn kỹmà xem, người kia có phải đang mặc đạo bào của Thanh Vân môn không?".
Dã Cẩu đạo nhân cũng quay đầu lại, lưu tâm nghe hai người nói chuyện.
Ánh mắt Chu Nhất Tiên liếc vềphía thân hình đứng lặng nhưtượng gỗcủa người kia một cái, rồi quảquyết gật đầu: "Không thểsai được, các người hãy đểý đến hình thêu thanh kiếm ởtrên tay áo mà xem, đúng thật là của Thanh Vân môn".
Tiểu Hoàn lại thì thào: "Thanh Vân môn chẳng phải là chính phái hau sao, lại có người quá nửa đêm mò đến chỗquỷdịnày?".
Dã Cẩu đạo nhân gật gật đầu, tuy hắn đối với chính đạo hoàn toàn không có chút hảo cảm nào, cũng không thểtin được môn hạđệtửcủa Thanh Vân môn lại làm những việc nhưthế.
Chu Nhất Tiên trợn mắt nhìn hai người một cái, ho khan một tiếng. Không hiểu sao, lúc lão phát hiện ra thân hình thần bí quỷdịkia thì cũng thấy sợhãi, nhưng thời gian cũng lâu rồi, thân ảnh quỷdịkia tuy vẫn quỷdịthần bí, nhưng cũng không có hành động hoặc cửchỉtỏvẻmuốn hại bọn lão, làm cho đảm lượng của Chu Nhất Tiên theo đó mà lớn hơn một chút.
Lão rụt rè tiến lên phía truớc một bước, cười hờhai tiếng rồi nói: "Vịnày...vị...tiên sinh này, thứlỗi cho chúng tôi , chúng tôi tịnh không hềbiết nơi này là nơi ngài lui tới...".
"Gia gia!" - Tiểu Hoàn ởphía sau gọi giật lên một tiếng, cắt ngang lời nói của Chu Nhất Tiên, thểhiện sựnôn nóng. Ởđằng trên nhân ảnh kỳ bí kia đột nhiên cửđộng một cái, tựa hồphản ứng với những gì Chu Nhất Tiên vừa nói.
Chu Nhất Tiên nhíu mày, lập tức nhân ra ngay, nơi này là nghĩa trang, mình vừa nói chỗnày là nơi người kia lui tới, quá là ám chỉngười đó là tửthi quỷyêu hay sao...
Lão lạnh toát cảlưng, vội cất tiếng cười giòn rồi nói: "Điều này, điều này... lão hủmuốn nói là ba người bọn tôi đêm khuya tản bộ, lạc lối vào đây, hoàn toàn do vô ý. Tiên sinh đừng đểtâm. Bọn tôi không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì cả, bọn tôi đi đây, đi ngay đây".
Nói xong, lão quay đầu hướng Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân nhày mắt ra hiệu, ba người gắng can đảm khẽkhàng đi ra, ngang qua bên cạnh thân hình nhưquỷmịkia thoát ra ngoài. Chẳng ngờmới đi được vài bước, ba người bỗng thấy mắt mình hoa lên, nhân ảnh đen sì kia tựnhiên đã chắn ngay truớc mặt ba người, khoảng cách cũng gần lại , Tiểu Hoàn thậm chí còn nhân ra ẩn hiện trên cơthểngười đó mùi tanh bốc lên.
Gió lạnh vừa ào qua trên đầu, mắt đã thấy bóng đen quỷdịthoắt cái đã đến truớc mặt Chu Nhất Tiên, Dã Cẩu đạo nhân mặt mũi biến sắc. Tiểu Hoàn mặt trắng bệch kêu lên một tiếng "A", nhảy vội vềphía sau thật nhanh, cốxa bóng đen kia càng nhiều càng tốt.
Tiểu Hoàn kêu thét lên, cũng bởi vì do sợquá mà thành. Vì suy cho cùng cô cũng chỉlà một thiếu nữ, đối với những sựviệc này lúc nào chẳng sợ. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân nghe tiếng thét giật mình sợhãi, vội quay đầu lại nhìn. Dã Cẩu đạo nhân không hiểu dũng khí bỗng từđâu ập đến, gầm lên một tiếng...nghe nhưtiếng sói tru, rồi nhảy ra đứng chắn trước mặt Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên. Trong tay hắn ánh sáng vàng cũng đồng thời loé lên, pháp bảo Thú Nha kỳ dịđã hiện ra.
Đêm một màu đen tuyền, ánh sáng màu vàng đó tuy nhợt nhạt, nhưng nhìn thấy cũng cảm thấy ấm lòng ít nhiều.
Tiểu Hoàn nhìn thấy Dã Cẩu đạo nhân làm vậy, trong lòng chợt thấy lo lắng, cũng không hiểu tại sao. Cũng vào lúc đó, bóng đen vẫn đang chắn trước mặt mọi người hốt nhiên lay động.
Tay người đó vươn ra đằng trước, theo đó một luồng khí kỳ dịcũng tiến tới, chính thịlà đạo pháp của đương kim Thanh Vân môn quanh minh chính đạo. Dã Cẩu đạo nhân trong lòng tuy biết rõ người này đạo hạnh cao thâm khó lường, nhưng có một người con gái đang núp sau lưng hắn, vô luận thếnào cũng không thểlùi bước. Hắn bèn hét to lên một tiếng, pháp bảo Thú Nha tức thì sáng rực lên, nhằm vào người kia đánh tới.
Trong đình viện của nghĩa trang, bóng tối lúc này tựa hồđã bịDã Cẩu đạo nhân xua tan, trên mặt hắn ta, vào lúc này, vì mắt thấy nhân ảnh kia tựa hồkhông hềcó dáng phản kích lại, hiện lên nét ngạc nhiên cũng nhưvài phần hoan hỉ.
Ngay sau đó, pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân dữdội đánh mạnh vào ngực của nhân ảnh kia. Cái người tỏra là một nhân vật thần bí vô cùng, lợi hại vô cùng, không ngờlại không thểtránh được một đòn đánh của Dã Cẩu đạo nhân.
Bản thân của Dã Cẩu đạo nhân cũng không tin vào điều đó. Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn ởbên cạnh cũng ngạc nhiên vô cùng. Chỉthấy pháp bảo THú Nha phát sáng vàng rực, khí thếđại thắng. Rồi giây lát sau, ba người ngay lập tức phát hiện ra điều không ổn.
Bịmột đòn đánh toàn lực của Dã Cẩu đạo nhân đánh thẳng vào ngực, thân ảnh người kia chẳng thèm lay động một chút. Mặc dù đạo hạnh của Dã Cẩu đạo nhân còn xa mới so sánh được với QuỷLệ, nhưng hắn cũng là một nhân vật Ma Giáo tu hành lâu năm, lực đánh vừa rồi, không hềnhẹchút nào, người tầm thuờng dính phải máu huyết chắc đã phún tung toé, không chết thì cũng ngắc ngoải.
Nhưng với nhân vật quỷdịnày, tựa hồnhưkhông hềcó cảm giác, cứnhưthếchịu đòn, một khắc sau, người đó hừm khẽmột tiếng. Dã Cẩu đạo nhân đột nhiên kêu lên một tiếng sợhãi, không kịp nhìn thấy động tác của người đó thếnào, chỉthấy lão vươn tay ra rồi thu lại ngay, trong tay lão đã có pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân.
Pháp bảo của mình bịngười khác đoạt mất, đối với người tu đạo là điều vô cùng nguy hiểm. Dã Cẩu đạo nhân vì vậy vừa giận vừa sợ, hét lên một tiếng, toàn lực thi triển pháp lực, cốgắng triệu hồi pháp bảo quay lại. Chẳng ngờpháp bảo Thú Nha trong tay người kia, cứnhưkhông biết hắn đang dụng lực, đối với pháp lực chủnhân đang thi triển chẳng có phản ứng gì.
Người kia cúi đầu, nhìn vào vật nắm trong tay, sauđó lần đầu tiên cất tiếng nói, thanh âm khê rè, rất khó nghe, lạnh lùng bảo: "Yêu ma tiểu đạo, vậy mà cũng dám lộng hành tại đây!".
Dã Cẩu đạo nhân giận dữcực điểm, lại cốgắng dụng lực thu hồi pháp bảo, bỗng nhiên nghe đằng sau tiếng Chu Nhất Tiên thét vội: "Lùi lại, lùi lại mau...".
Dã Cẩu đạo nhân giật mình vội lùi lại vài bước, vừa định quay sang hỏi Chu Nhất Tiên chuyện gì, bỗng thấy tay người kia nắm lại, rồi nghe thấy pháp bảo Thú Nha tựa hồphát ra âm thanh "rắc rắc" nhưtiếng xương va vào nhau, Dã Cẩu đạo nhân giật mình, chỉthấy ánh sáng vàng chói loà rồi lập tức tiêu tán, âm thanh rắc rắc nhưtiếng mãnh thú lúc tối hậu kêu rên, thống khổmuốn thoát mà không được.
"Bang" một tiếng, pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân, bịngười kia dùng tay không bóp vụn, từng mảnh vụn sắc nhọn nhưdao, nhằm phía ngoài phi tới, âm thanh "phập phập" ập vào tai, tất cảđều cắm thẳng vào chỗDã Cẩu đạo nhân vừa đứng.
Dã Cẩu đạo nhân trong lòng vừa thống khổvừa sợhãi, nhất thời không nói được gì. Mặt nhân vật quỷdịkia lúc này vẫn bịhắc khí âm ảnh che kín. Ba người bọn họkhông thểnhìn rõ được, chỉnghe thấy âm thanh khàn rè, rồi thấy lão chầm chậm ngửa đầu nhìn trời, trên mặt sắc khí không hềgiảm bớt, không nói cũng biết kỳ quái thếnào. Sau khi huỷbảo pháp Thú Nha, người đó phảng phất phát tiết được một chút, thong thảcất tiếng cười lạnh. Âm thanh đó đập vào tai, trong nghĩa trang quỷdịnày, nhưtiếng âm phong kêu khóc. Bọn ba người Chu Nhất Tiên tất cảđều cảm thấy run sợ.
Chu Nhất Tiên trong lòng bất an, mục quanh ngưng thần, hướng vềtay con người cổquái kia quan sát, chứng kiến bàn tay vừa bóp nát pháp bảo Thú Nha, không hiểu sao lại đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, ánh sáng này khác hẳn âm khí phát ra trên cơthểlão, rất thuần chánh ôn hoà, rõ ràng là ởcảnh giới đạo gia chân pháp cực cao.
Chu Nhất Tiên ngạc nhiên ngẩng đầu, tiến lên một bước, quên mất cảsợhãi, cũng không thèm chú ý đến vẻkinh ngạc muốn ngăn trởcủa Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân, rồi lão nói: "Các hạrốt cục là ai? Trên người khoác áo đạo bào của Thanh Vân môn, tu luyện không hềthấp hơn Thượng Thanh cảnh giới của Thái Cực Huyền Thanh đạo, rõ ràng đại sưtrong Thanh Vân môn, thếmà lại có việc gì ởđây vào ban đêm này?".
Ánh sáng xanh kia bất chợt loé lên rồi thu lại, người đó chầm chậm quay sang nhìn Chu Nhất Tiên. Thấy hắc khí quỷdịdày đặc trên mặt người kia, Chu Nhất Tiên bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Chỉnghe thanh âm khàn rè của người kia lạnh lùng nói: "Ngươi biết cũng không phải là ít đấy nhỉ!".
Chu Nhất Tiên khẽđằng hắng, sắc mặt nghiêm trọng, không kềm lại đưa mắt liếc nhìn người kia, vè mặt càng lộrõ nét băn khoăn, trầm giọng đáp: "Các hạđích thật là môn hạcủa Thanh Vân môn, mà cũng không phải là đệtửtầm thường, nhưng cụthểlà ai, vì lý do gì, mà lại tác quái ởđây?".
Người đó cười lạnh một tiếng, không thèm trảlời. Chu Nhất Tiên bỗng nhiên cmảthấy gì đó, giật mình quay đầu lại nhìn, chỉthấy Tiểu Hoàn đang giật nhẹtay áo lão, khẽnói: "Gia gia, người này toàn thân quỷkhí, con thấy khắp bốn phía xung quanh nghĩa trang này không hềcó bóng dáng của âm linh nào cả, tất cảlà vì chúng sợhãi người này mà ra. Chính vì vậy con sớm đã nhận thấy người này không thểđối phó. Loại người nhưvậy, làm sao lại là người của Thanh Vân môn được?".
Sắc mặt của Chu Nhất Tiên cũng đầy vẻlưỡng lự, phức tạp mông lung, hiển nhiên trong lòng đang suy nghĩrất nhiều. Người đang đứng trước mặt kia rõ ràng với Thanh Vân môn có hàng nghìn sợi tơliên hệ. Dáng vẻngười dó cũng không hềbình thường chút nào, lại càng làm cho suy nghĩđến xuất thần.
Nhân vật quỷdịđó lúc này tập trung hoàn toàn sựchú ý vào Chu Nhất Tiên, hết nhìn lên lại nhìn xuống, rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi quản vào chuyện của người khác, dám chống đối lại ta, tất cảđều phải chết!".
Lời nói vừa dứt, tay lão liền đưa lên theo. Chu Nhất Tiên nhìn thấy trên tay người kia ánh sáng rực lên, mặt liền biến sắc, muốn kêu cũng không kịp, vội vã thò hai tay cho vội vào trong ngực áo. Chỉthấy trên mấy ngón tay phải trái của lão lúc naỳ bỗng xuất hiện mấy đạo phù quang màu vàng, trên mặt vẽchữngoằn ngoèo, lại có những hình vẽméo mó lệch lạc, khẽphất phơbay trong gió.
Rồi thì ánh sáng xanh trên tay nhân vật thần bí kia cứsáng lên dần, hướng vềphía bọn người Chu Nhất Tiên. Chu Nhất Tiên không dám chậm trễ, miệng đột nhiên lầm bầm niệm, không lùi mà lại tiến lên một bước, rồi lại một bước nữa, theo đó tiếng chú trong miệng lão cũng phát ra. Hai đạo hoàng phù tựnhiên cháy rực lên. Hai đốm cháy sáng đó, trong đêm đen tựnhiên xuất hiện, ánh sáng lại càng đặc biệt rực rỡ.
Những cửđộng kì quái đó của Chu Nhất Tiên hình nhưcũng làm cho con người thần bí đối diện lưỡng lự, nhưlà đang xúc động nhớlại điều gì trong quá khứ. Động tác của người đó cũng từtừdừng lại, văng vẳng nghe thấy lão kêu lên một tiếng "ôi" (biết người thần bí là ai mà gọi là "lão") ngạc nhiên.
Đạo bùa cháy xuống dần, Chu Nhất Tiên tóc bạc dựng đứng, rồi đột nhiên hét to một tiếng, hai đốm lửa rời khỏi tay rồi ngừng lại tại giữa chừng không. Ngay sau đó "ầm" một tiếng, hai đốm lửa nhỏtheo gió phình to lên, biến thành một quần lửa vô cùng mãnh liệt, đứng cản ởgiữa Chu Nhất Tiên và nhân vật thần bí kia.
"Gầm" giữa không trung tiếng hống nổi lên, rồi từtrong quầng lửa rừng rực cháy, phát xuất một con hổtrắng lớn, hung tợn uy vũ, há cái miệng rộng đỏlòm rống lên một tiếng, âm thanh vang dội, sau đó nhảy bổvào bóng người kia.
Người kia hừlạnh một tiếng, không ngờkhông thèm lùi lại, từtay phải ánh sáng xanh bỗng loé lên, chém thẳng ra. Mặc kệkhí thếhung ác của con hổkia, chuởng đó cứnhằm thẳng giữa trán con hổchém xuống. Ánh sáng xanh ngay lập tức xâm nhập tiến vào. Bạch hổcũng không hềné tránh, nhe nanh múa vuốt. Nhưng ngay sau đó, sau khi phát ra một tiếng nộhống thảm thiết, toàn thân bạch hổđột nhiên phát xuất các đạo sáng màu xanh, rồi theo đó tắt đi. Cảthân hình to lớn của nó bỗng nhiên tan rã, biến thành vài đốm lửa tàn, ởgiữa không trung lập loè rơi xuống, rồi biến mất.
Dường nhưngay lúc bạch hổbiến mất, ởgiữa quầng lửa rừng rực cháy kia, lại xuất hiểna một con sưtửhung dữ. Sưtửgầm lên, rồi lại hướng vềphía người thần bí kia lao tới. Chỉlà con người đó hiển nhiên đạo hạnh vô cùng cao cường, tựa nhưcũng chẳng thèm đểmắt ngó đến, lại đưa ngay một chưởng nhưcũtới. Sốphận của con sưtửnày sau đó cũng giống hệt nhưcon hổtrước đó.
Lần này Chu Nhất Tiên thi triển dịthuật vô cùng kì quái, tuy biến hoá ra cựthú hung mãnh không địch lại với kẻkia một đòn. Nhưng ởgiữa quầng lửa rừng rực cháy kia, không hiểu sao vẫn còn ít nhiều pháp lực biến hoá ra mãnh thú kỳ dị. Sau bạch hổvà sưtử, quầng lửa lại càng hoá ra nhiều mãnh thú hơn nữa, tốc độhoá cũng ngày càng nhanh, ví dụ: lợn rừng, báo, hà mã, voi, hươu, mèo rừng...cứthếhiện ra, thân thểthì to lớn khác thường, vô cùng hung dữ.
Chỉlà lần này đối diện với nhân vật thần bí nọ, với thần công đạo hạnh tựa hồquỷthần cũng khó dò, trước mặt lão bầy thú thi nhau kéo đến, mắt cũng không thểnhìn ra có bao nhiêu quái vật, nhưng hơi thởcủa lão chẳng hềmệt nhọc tí nào, chỉthấy lão tuỳ ý vung tay lên, chưởng phong đưa ra, mãnh thú lợi hại hung mãnh bao nhiêu cũng đều hoá thành hưvô hết.
Đang lúc đánh nhau, người thần bí kia bỗng hừlạnh một tiếng, tựa nhưnhận ra điều gì, đột nhiên đưa chưởng pháp quét ngang ra, ngay lập tức ánh sáng xanh rực lên, một quầng sáng nhưbánh xe hiện ra, lăn thẳng vềphía trước, khí thếhùng hồn, thẳng đường lăn tới. Quầng lửa rừng rực cháy gặp bánh xe nay, cũng gắng chống lại vài lần, nhưng cuối cùng vẫn bịxẻthẳng, xuyên thấu qua.
Ởlưng chừng không, tựa hồcó tiếng ngàn vạn mãnh thú phẫn nộkêu khóc. Nhưng âm thanh đó vừa ngừng, quầng lửa kia cũng biến mất, ánh lửa thu bé lại, rồi thấy hiện ra hai đạo phù màu vàng đang cháy, từtừởgiữa không trung rơi xuống.
Trong đình viện nghĩa trang, tạm thời khôi phục lại vẻyên tĩnh. Ởmột góc kia của đình viện, bọn ba người Chu Nhất Tiên đang mải miết chạy tới góc bờtường ngạc nhiên quay lại nhìn, rõ ràng không ngờđịch nhân có thểphá được pháp thuật của Chu Nhất Tiên nhanh nhưthế.
Không có quầng lửa kia ngăn trở, mà vẫn đưa chân đi chạy trốn rõ là điều ngu ngốc đáng buồn cười, nên thân hình ba người bọn Chu Nhất Tiên ngừng tay lại, rồi từtừquay người. Kẻthần bí kia cũng chầm chậm tiến đến, chầm chậm bước tới, thân ảnh đen tuyền dày đặc sát khí. Bên trong nghĩa trang, một trường sát kiếp.
Chu Nhất Tiên lông mày nhăn tít lại, hiển nhiên đang vô cùng lo lắng, bóng đen kia càng ngày càng đến gần, lão rõ ràng thấy chuyện sinh tửchỉtrong một vài hơi thở.
Sắc mặt Tiểu Hoàn biến đổi, định bước lên đểđối phó. Nhưng chưa kịp tiến lên, cô đã bịChu Nhất Tiên kéo lại, khẽgiọng bảo: "Làm càn à? Người này không hềtầm thường, không phải loại trẻcon nhưcon có thểứng phó được".
Tiểu Hoàn cũng thấy kỳ, ngạc nhiên quay nhìn Chu Nhất Tiên, vì chưa bao giờthấy thái độkhẩn trương thận trọng này của lão.
Lúc đó bỗng thấy bóng đen đang đến gần kia ngừng lại, rồi nghe thấy giọng khàn rè lạnh lùng hỏi: "Ngươi vừa rồi sửdụng huyễn thuật, có phải là...".
Người thần bí đó mới nói được một nửa, Chu Nhất Tiên đột nhiên chẳng hềsợhãi gì, hai tay lại vung mạnh lên. Lần này ởtrên đầu ngón tay của lão, bỗng xuất hiện tám đạo bùa màu vàng.
Gió đêm thổi tới, tám đạo bùa đồng thời bốc cháy, trên tay Chu Nhất Tiên múa may, phản chiếu từng điểm sáng vào trong mắt lão.
" Phù, Ngũđinh chúng quỷ, hoàng tuyền tốc hối; Hưảnh hình độn, nãi mệnh ngô triệu".
Giữa âm thanh hò hét của Chu Nhất Tiên, bên trong nghĩa trang đột nhiên cuồng phong nổi lên ầm ầm, đá bay cát chạy, thôi tung ra bốn phuơng tám hướng. Người thần bí kia thân hình đứng yên, tựa nhưkhông hiểu chuyện gì, ngưng thần nhìn ra bốn phía quan sát. Lời chú của Chu Nhất Tiên vừa ra khỏi miệng, vẳng trên không trung "ầm ầm ầm ầm ầm" năm tiếng vang dội xung quanh. Thân ảnh bọn ba người Chu Nhất Tiên lay động nhẹ, rồi sau đó mới đứng yên lại.
Cuồng phong kêu khóc, cát vàng tung bay, điên cuồng nhằm thân hình người thần bí kia thổi tới, cuốn theo y phục lão đập vù vù.
Nhưng giữa lúc cuồng phong thổi mạnh nhưvậy, hắc khí trên mặt lão vẫn hoàn toàn bất động, rồi còn có tiếng cười lạnh, phát xuất ra.
Người đó bỗng buông tha ba người bọn Chu Nhất Tiên đang thi pháp, liên tục lùi lại phía sau sáu bước, miệng khẽquát lên một tiếng, tay trái hướng vềmặt đất hạxuống, ngay lập tức bỗng thấy ánh sáng xanh đâm xuống, mặt đất rắn chắc tức thì nổvang, không hiểu tại sao, trong ánh sáng sắc xanh lập loè yếu ớt đó, thân ảnh bọn ba người Chu Nhất Tiên ởđằng xa bỗng nhiên rung chuyển dữdội, ởdưới chỗhọđứng, bỗng nhiên phát xuất mộâm thanh cuồng khốc.
"Ai nha"
Ánh sáng xanh loé lên rồi tắt đi, ởtrong nghĩa trang, cuồng phong thanh thếgiảm mạnh, cát ngừng bay, đá ngừng chạy. Ngay lúc đó, chỗbọn ba người Chu Nhất Tiên đang đứng, mặt đất bỗng nhiên phát ra một âm thanh to, rồi theo tiếng âm thanh vang lên, một cái động ởdưới chân bỗng nhiên mởra, nhân ảnh ba người đang đứng ởđó tức thì biến mất, ba người đột nhiên trởthành hưảnh.
Nhưng bên trong cái động đó, bỗng vang lên những âm thanh lộrõ vẻkhổsởvà sợhãi, tiếng âm thanh cào cào trongđất, rồi thất thểu hiện ra nhân ảnh của ba người, không phải bọn CHu Nhất Tiên thì là ai nữa. Chỉthấy trên mặt ba người bám đầy đất đá, mặt Chu Nhất Tiên còn hiện lên nét tái xanh, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi. Lão còn chưa kịp hoàn hồn, ngoảnh đầu nhìn vềphía người thần bí kia, mặt liền nghệch ra.
Người thần bí quỷdịđó lạnh lùng đứng ởđằng xa, chăm chú nhìn bọn họ, hừlạnh một tiếng rồi khàn giọng nói: "Không thểngờngươi có thểliên tiếp thi triển pháp thuật đã thất truyền từlâu "NgũĐinh Kim Giáp" và "Tiểu QuỷBàn Vận", hơn nữa lại còn có thểthi triển hai đại dịthuật đó đồng thời với "Địa Độn", ta đã đánh giá thấp ngươi, luận vềnhững dịthuật này, khắp thiên hạkhông có ai vượt qua ngươi được.
Sắc mặt Chu Nhất Tiên rất nghiêm nghị, thành ra lại có nét khôi hài. Lúc này lão trầm giọng hỏi: "Làm sao ngươi khám phá ra được?".
Người kia nhạt nhẽo đáp: "Ngươi chẳng phải nói ta là yêu nhân của Thanh Vân môn đó sao, những tiểu thuật giang hồđó, chính là công phu ngày xưa của Thanh Vân sưtổ, ta nhìn thấy chẳng lẽkhông nhận ra sao?".
Chu Nhất Tiên chậm chạp đứng thẳng lên, trong lòng muôn vàn ý nghĩthiểm động, đối phó với nhân vật thần bí này, quảthật lão cảm thấy không thểứng phó được. Đạo hạnh kẻnày cao thâm khó lường, chỉsợđưa mắt nhìn ra khắp thiên hạ, cũng khó tìm được kẻnào đủsức đối phó. Lại còn một vấn đềkhác khó hiểu, đó là người này tựa hồnhưlà môn hạcủa Thanh Vân môn, vảlại tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo cực cao, từxưa đến giờlão mới thấy, nhưng trên cơthểngười này lệkhí lại rất nhiều, cũng là lần đầu tiên lão thấy, sao lại có một nhân vật nhưvậy, trong đêm đen xuất hiện ởnghĩa trang đổnát này?